Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ước Mơ Hoa Phượng Đỏ

Chương 122

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chap 122:

Sau bữa cơm với nàng, tơi ểnh cả cái bụng bước lên ban công, mà khoan khoái tận hưởng cái luồng không khí mát mẻ từ cơn mưa, đứng từ bên trong sau cửa kính, cơn mưa nặng hạt làm trắng xóa mọi khung cảnh bên ngoài. Mỗi khi trời mưa tôi luôn thích thú nhìn ngắm, cơn mưa mang cho tôi cảm giác thoải mái nhất, cho tôi cảm giác như đươc rửa sạch tâm hồn, nhìn những hạt nước lao xuống chạm đến mặt đất rồi vỡ òa như cuộc đời của con người vậy. Bàn tay tôi khẽ có hơi ấm từ bàn tay mềm mại, mịn màng khẽ nắm lấy, tôi quay sang nàng đã đứng bên cạnh tôi từ lúc nào không hay, ánh mắt cùng với tôi thích thú nhìn vào màn mưa.

- Anh cũng thích mưa hả!

- Ừ anh thích lắm, cứ mỗi lần nghe tiếng mưa rơi là anh ra ngắm liền à.

- Hihi em cũng thích lắm, cơn mưa luôn làm cho mọi thứ được xoa dịu, anh muốn nghe đàn không.

- Ừ đã lâu anh không được nghe tiếng đàn của em rồi! – Tôi quay sang khẽ nở nụ cười.

Nàng kéo tay tôi lại chiếc ghế sa lông đầy ấm áp kia, tôi ngồi xuống nhìn theo người con gái ấy bước tới bên cạnh đàn piano. Đôi tay nàng lại nhẹ nhàng lướt qua từng phím đàn, âm thanh vang lên trong căn nhà đã được phủ lấy bởi cơn mưa. Những âm thanh như những giọt nước mưa từ trên cao từ từ rơi xuống, dào dạt, thanh khiết, tôi như được hòa mình vào những hạt nước. Nhìn đôi tay nàng đang lả lướt mềm mại trên phím đàn, tôi bước lại bên cạnh để tận hưởng bài hát mang tên Rain and tears.



Bên bản nhạc từ chiếc piano mang lại, cơn mưa đã ngừng tôi tạm biệt nàng rồi đạp con xe hòa vào con đường đã được cơn mưa to lớn ấy gột rửa. Bước vào bên trong nhà, tôi nghe tiếng cười của người con gái đã lâu không xuất hiện ấy, Liên đang ngồi nói chuyện vui vẻ với bố mẹ tôi.

- Bi à con về rồi hả, ngồi xuống đây ăn mấy món điểm tâm của Liên mang tới nè! – Mẹ gọi tôi.

- Dạ để sau đi ạ con lên phòng thay đồ cái đã!

Loading... Tôi không đợi câu nói của hai người phụ huynh đang lườm thằng con trai mất nết. Bước vào bên trong tôi thay bộ đồ xong thì tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên.

- Anh ơi có trong đó không!

- Có ai vậy! – Mặc dù đã nghe thấy tiếng của Liên nhưng tôi vẫn cố làm như không biết.

- Em nè Liên đây, mở cửa cho em đi!

Tôi xuôi xị đứng dậy đi ra mở cửa, mặc dù Liên đã từng ngủ ở phòng tôi, nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy ngại ngùng khi không dám để người con gái ấy bước vào căn phòng của mình.

- Hử gọi anh có gì không em! – Tôi ló cái đầu ra hỏi.

- Hihi chút nữa anh sang nhà em nhé có chút việc nhé, quan trọng lắm.

- Việc gì mà quan trọng, mà em chuyển về đây lại rồi hả?

- Hihi ừ mà hôm nay sinh nhật em, anh có thể dành chút thời gian không, anh qua nhé em đợi.

Không đợi tôi trả lời Liên đã đi xuống bên dưới, tôi lắc đầu rồi quay trở lại phòng thay đồ để sang diện kiến con nhà hàng xóm đối diện kia. Mặc đại quần jean đen cùng cái áo sơ mi trắng, tôi bước ra bên ngoài thì giật mình hết có hồn con chim én luôn.

- Hihi mình theo T sang bên đó nhé! – Trinh đã đứng trước của phòng.

Tôi nhìn một lượt từ đầu tới chân, công nhận con gái mặc cái gì cũng đẹp nhỉ, chẳng bù với con trai toàn mặc quần dài áo sơ mi hay áo thun cho nó có chứ có biết đẹp đẽ ra sao đâu.

- Ừ vậy đi thôi.

Hai người lầm lì từ từ bước sang bên nhà đối diện, vẫn bác quản gia ấy ra mở cửa cho bọn tôi.

- Dạ cháu chào bác, đã lâu không gặp lại bác!

- Ừ, cũng đã lâu thật, thôi vào nhà đi cháu tiểu thư đang đợi ở bên trong đó.

Tôi cùng với Trinh cúi chào rồi bước vào bên trong, tôi đảo mắt như bao lần, căn nhà vẫn thế, lộng lẫy nguy nga. Bên trong Liên đã ngồi trên ghế ở phòng khách, Liên thấy tôi liền chạy ra nhưng khi thấy Trinh đã tối sầm mặt mày lại.

- Mình nhớ mời mỗi anh ấy thôi nhỉ, đâu có mời cậu.

- Anh là sao ai là anh! – Trinh ngơ ngác quay sang tôi.

- Ừ thì!

Tôi kéo Trinh ra bên ngoài rồi kể lại những gì mà trước đây tôi đã gặp Liên như thế nào, nhưng lại giấu đi lời hứa ấy. Trinh khẽ nhăn ánh mắt lại.



- Hóa ra T là cái nguyên nhân ấy hả!

- Ờ thì tại lúc ấy còn nhỏ nên nên! – Tôi ấp úng.

- Thôi được rồi theo mình.

Trinh kéo tay tôi quay trở lại đối mặt với Liên.

- Minh chỉ đi theo trông nom cái tên khờ khạo này thôi, đây là ý của hai bác nhà T, sao mình có được phép chưa cô tiểu thư! – Trinh đáp lại bằng giọng lạnh băng nhưng đầy uy nghiêm.

- Nếu là ý của hai bác mình không cản, mình chỉ không thích mấy người không mời mà tới thôi nhỉ! – Liên cũng chẳng kém khi đáp lại.

- Mình chỉ làm theo lời hai bác ấy thôi, nhưng đâu ngờ vô tình làm hỏng kế hoạch mờ ám của ai kia đâu nhỉ.! – Trinh vẫn thản nhiên đáp lại.

Liên không thèm nói đưa ánh mắt sang nhìn âu yếm rồi ôm một bên cánh tay tôi.

- Thôi vào đi anh nãy giờ mình đang chuẩn bị tiệc mà chưa biết làm sao nè, mà nghe nói anh nấu ngon lắm phải không, hôm nay sinh nhật anh nấu cho em một bữa đi nhé, nha nha! – Liên lại bắt đầu làm nũng.

Tôi đơ ra mất vài giây, hôm nay công nhân Liên mặc bộ váy đầm màu trắng cách điệu làm làn da trở nên trắng mịn hơn, còn Trinh đang ngạc nhiên trước sự thay đổi thái độ kia và đặc biệt là lần đầu tiên thấy một con người khác hẳn. Tôi ậm ừ rồi đi vào căn nhà bếp nơi đó đã có khá nhiều người đang mặc đồ đầu bếp, tôi nuốt cái ực rồi quay sang Liên vẫn đang ôm cánh tay tôi.

- Em nè, ở đây toàn các đầu bếp nấu ngon thế này sao lại kêu anh vào đây làm bữa tiệc vậy.

- Hihi em muốn ăn món anh làm cơ, làm cho em nhé! – Liên lắc lư cánh tay tôi.

Tôi phì cười trước điệu bộ giống hồi còn nhỏ ấy, lúc nào cũng nũng nịu có khi không đồng ý là khóc òa lên luôn.

- Nè mấy người, anh ấy là người vô cùng quan trọng nhé, hôm nay anh ấy nấu món gì tất cả phải giúp đỡ hết mình đấy.

- Dạ vâng thưa tiểu thư.

Tôi nhìn cái khung cảnh mà có phần áp lực vô cùng, tôi tiến vào bên trong thì được anh đầu bếp kính cẩn đưa cho tôi cái tạp dề, bước đến bàn nguyên liệu đã được sơ chế để trên bàn mà tôi muốn khóc luôn. Không biết có mấy người ăn mà nguyên một cái bàn nguyên liệu thôi mà cũng phải tầm hơn hai mươi mấy người ăn mới hết được.

- Mà em nè hôm nay có mấy người vậy để anh làm! – Tôi quay lại hỏi.

- À em định hai người thôi, nhưng có người ngoài ý muốn nên coi như là ba đi! – Liên nói xong liếc xéo qua Trinh.

- Ai ngoài ý muốn, khách đến nhà thì đều là khách, hay cô cảm thấy kế hoạch thất bại hả! – Trinh cũng lườm lại.

- Thôi được rồi hai người ra ngoài đi T bắt đầu đây.

Tôi nhìn hai người ấy đấu khẩu mà cảm giác như đại chiến thế giới sắp đến ấy, đã thế ở đây còn nhiều người nữa nên không hay. Nhìn theo bóng dáng hai người họ đã khuất sau bức tường, tôi mếu máo nhìn lại cái bàn kia chủ tiệc nói là hai ba người thôi vậy mà nguyên liệu trên này nó cả mộ mớ bát ngát luôn, thật là hãi hùng từ các cô gái tiểu thư này.
« Chương TrướcChương Tiếp »