Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ước Mơ Hoa Phượng Đỏ

Chương 117

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chap 117:

Tháng 4/2001, lớp 1A2, trong giờ học tập viết.

- Em T lại quên mang sách tập viết nữa rồi ạ! – Tiếng của con nhỏ Ly lớp trưởng đang tố cáo tôi.

- Dạ thưa cô, em… em có mang ạ, bạn ấy nói xạo đó cô! – Tôi ấp úng đứng lên.

- Dạ thưa cô em không nói dối đâu ạ, bạn ý mới giật sách của em cô ạ.

- Thôi được rồi, hai em là bạn bè nên nhường nhịn nhau, thôi trả lại sách cho Ly đi T, cô biết rồi đó nha, trả lại cho bạn đi! – Tiếng cô Kim nhẹ nhàng ấm áp.

Cô Kim lúc ấy đã già nhưng vẫn còn nhiệt huyết với nghề dạy học, người cô giáo ấy luôn chăm lo từng chút cho các cô cậu học sinh mời lần đầu cắp sách đến trường. Ngày đầu tôi cũng thế mặc dù rất sợ phải đi học, chỉ thích được ở nhà đi chơi và làm nũng bố mẹ thôi, nhưng khi được gặp cô, tôi đã quý mmến cô rất nhiều từ ánh mắt cử chỉ giọng nói thật nhẹ nhàng.

- Hứ trả lại nè làm gì ghê! – Tôi cầm cuốn sách hất sang.

- Lêu lêu, ăn trộm mà còn lêu lêu! – Con nhỏ Ly vẫn không tha.

Tôi bực mình ngồi xuống, đảo mắt liếc cái con nhỏ lớp trưởng kia dám chơi bố. Đang hậm hực vì trên bàn chả còn quyển sách hay vở gì vì quên mang nên đành cuối đầu xuống bàn chứ đâu dám nhìn cô giáo.

- Em T em có biết đường về nhà lấy sách không, hay để cô đi cùng em về lấy nhé! - Cô Kim đã bước xuống ân cần hỏi tôi.

- Dạ em tự đi được ạ, nhà cũng không xa với lại em hay tự đi bộ tới đây học ạ! – Tôi thành thật đứng dậy thưa cô.

- Em chắc chứ, không được nói dối đâu nhé! – Cô Kim khẽ đưa tay lên xoa đầu tôi.

- Dạ em chắc chắn ạ, em nói dối là về ba em đánh nát mông em luôn!

Từ câu nói ngây thơ của tôi đã làm cả lớp cười ầm cả lên, cô Kim cũng khẽ mỉm cười với cậu học trò ấy. Sau đó tôi chào cô rồi lon ton bước ra bên ngoài, cái ánh nắng của buổi chiều vẫn còn chói chang làm tôi có phần nóng nực trong người, tôi quay trở lại lém lỉnh nhìn vào học bàn của con nhỏ lớp trưởng rồi thò tay lấy luôn rồi chạy đi mặc cho nó chửi ầm ỷ phía sau. Lần này được phép của cô về nhà lấy cuốn sách, tôi ung dung vừa đi dạo vừa ngắm cảnh, không gian ở trong một con đường vặng lặng, yên tĩnh thưa thớt những căn nhà dân, tôi đưa ánh mắt đầy trẻ thơ ngắm nhìn những bông hoa da^ʍ bụt đang đua nhau nở trên những hàng rào. Đi xuống một đoạn nữa là đến cái miếu thờ ông địa làm tôi có đôi chút sợ hãi, bởi mỗi lần nhìn vào là cái bức tượng nghi ngút khói ấy cứ như mấy ông kẹ, vừa bước đi thật nhanh vừa nhắm mắt. Đang nhắm mắt đi thì nghe tiếng của đứa con gái nào đó và những âm thanh của một bọn con trai ở cái xóm chùa, tôi mở mắt ra nhìn sang bên góc đường.

Loading...

- Con nhỏ kia nhìn mầy ăn mặc đẹp thế cho tao xin ít tiền chơi net coi!

- Dạ… dạ em.. em hức hức… huhu.

- Mợ nó, khóc cái gì, tao nhét con sâu vô miệng bây giờ nín.

- Mấy anh cho em đi đi ạ, em không có tiền.

- Mợ mầy tao mới thấy mầy xuống cái xe ở kia, rõ là có tiền, đưa không tao nhét con sâu vào mồm giờ.

- Dạ … đây ạ!

Con nhỏ xòe ra trên tay năm nghìn, vừa thấy tiền thì thằng đó giật luôn rồi vẫn tiếp tục.

- Còn con gấu bông kia nữa đưa đây.

- Không hu huhu mấy anh tha cho em đi ạ, con gấu của mẹ em cho, em không đưa đâu.

- Á à láo!

Tôi đứng đằng xa có chút sợ nhưng nhìn đứa con gái đang bị mấy thằng mà tôi tạm gọi là quen kia đang trấn lột, máu nóng từ cha sinh mẹ đẻ cùng máu mê gái lại trỗi dậy.

- Ê thằng Dũng kia không về nhà đi còn ở đó trấn lột con người ta à!.

- Im méo phải chuyện của mầy nhé T.

- Mợ tao về mét bố mẹ mầy đi trấn lột bây giờ! – Tôi run run hù dọa nó.

- Dám mét không tao đập mầy luôn giờ.

- Thiệt đó tha cho con nhỏ đi tao còn năm nghìn nè lấy rồi tha đi! – Tôi có chút hơi sợ vì bên nó lúc đó có ba thằng.

- Được ê Thiện qua lấy luôn của nó năm nghìn luôn cho tao, nhiêu đó đủ chơi tới tối luôn!

Thằng đó bước tới giật luôn tờ năm nghìn rồi nở nụ cười.

- Thằng ngu haha, chết mợ đi mầy!

Nó nói xong rồi lao tới đẩy tôi té bật ngửa ra, tôi điên lên lao đếm ôm ghì lại nó, hai đứa vật nhau ra đất.

- Ê giúp tao thằng T nó dám đánh lại nè!

Nghe xong ba thằng kia lao luôn vào mà đấm liên tục vào mặt vào mũi, tôi bất lực nằm đó ôm mặt lại cho bọn nó đấm.

- Thả anh ấy ra, thả ra hức hức huhuhu.

Tiếng của đứa con gái chạy tới ôm lấy tay hất mấy đứa đó ra, nhưng sức của đứa con gái còn nhỏ xíu sao bằng với ba thằng bọn nó đang học ở lớp hai chứ. Vừa ôm được thằng Dũng thì nó hất mạnh đứa con gái ngã ra sau.

- Mợ mầy tao táng chết cả mầy luôn, đưa con gấu đây! – Thằng Dũng giật con gấu trong tay của nhỏ.

- Huhu không, trả em con gấu oa oa oa.

Tôi nghe tiếng khóc của nhỏ ấy cùng cơn đau khi vẫn còn đang bị mấy thằng kia đấm túi bụi. Tôi trở mình hất thằng đang ngồi trên người ra, lao tới xô thằng Dũng làm nó té nhào, giật được con gấu tôi chạy tới ôm lấy con nhỏ mặc cho hai thằng kia đánh túi bụi ở sau lưng. Bọn nó đánh một lúc chán chê rồi kéo nhau bỏ đi.

- Nhớ nha mầy tao tha cho, thôi đi chơi net thôi!

Sau những cú đánh, lưng tôi đau nhói nhưng cũng cố gắng đứng dậy nhìn vào đứa con gái đã khóc sưng hai bên mí mắt.



- Hề hề con gấu bông nè! – Tôi đưa con gấu ra.

- Hu..hu.. em cảm ơn anh ạ! – Nhỏ khóc mếu nhận lấy con gấu.

- Em tên gì, sao lại ở đây.

- Dạ em tên Dương Thị Mỹ Liên ạ, em bảy tuổi, đi theo chị Hằng chơi nhưng em lỡ đi lạc.

- Chà bằng tuổi nhau mà, gọi nhau là bạn nhé! – Tôi đưa tay ra.

- Không em thích gọi anh cơ! – Liên đưa bàn tay nhỏ xíu lên nắm lấy tay tôi.

- Thôi sao cũng được!

Hai đứa ngồi nói chuyện say sưa quên luôn cả việc về nhà lấy cuốn sách. Bụng bắt đầu biểu tình, tôi đứng dậy.

- Thôi mình về nhé Liên, giờ đói bụng quá rồi nè! – Tôi đưa tay xoa cái bụng của mình.

- Anh đứng với em chút nữa đi, em sợ lắm huhuhu! – Liên lại khóc ầm lên.

- Ơ cho anh về nhà ăn cơm không bố anh lại đánh tét mông á.

- Đứng với em chút nữa đi nha nha!

- Thôi được rồi! – Mặt tôi mếu xệ đi.

Đứng đợi một lúc thì có tiếng gọi tên của con nhỏ vang lên, tôi nhìn từ đằng xa sau bụi cây da^ʍ bụt liền lên tiếng.

- Cô ơi bạn Liên ở bên đây nè cô ơi!

Người cô ấy liền chạy tới, tôi nhìn vào bộ đồ trên người thì mới biết đó là một vị ni cô với gương mặt trẻ đẹp hiền hậu bước đến.



- Chà sao tự dưng đi lạc vậy con, lại đây với cô nào.

Liên liền chạy tới ôm lấy vị ni cô ấy khóc nức nở, tôi định quay lưng đi về nhà để cho cái bụng được thoải mái thì.

- Cháu ơi, cho cô cảm ơn cháu nhé!

- Dạ không có gì ạ, bố mẹ cháu dặn gặp người hoạn nạn nên giúp thôi cô ạ!

- Ừ cháu ngoan.

- Anh ơi, ở lại chơi với em chút không!

- Anh về ăn cơm đã! – Tôi nhìn xuống cái bụng đã biểu tình dữ dội.

- Em vẫn muốn chơi với anh cơ, lỡ có kẻ xấu anh còn bảo vệ em nữa.

- Em ơi anh đói lắm, mà nè gặp kẻ xấu em phải mạnh mẽ lên chỉ cần bắt nạt mình là cứ dùng cái này là ngon ăn ngay hề hề! – Tôi dơ nắm đấm lên.

- Hihi em biết rồi, sau này em sẽ mạnh mẽ hơn để bảo vệ lại anh!

- Quyết định vậy nhé.

- À anh ơi sau này em có gặp lại anh không.

- Ừ hên xuôi đi,

- Vậy nếu sau này gặp lại, anh.. anh có đồng ý là chồng em không.

- Bậy trẻ con sao lại nói vậy! – Cô ni cô cười hiền từ véo vào má Liên.

- Ờ được sau này gặp lại anh làm chồng em, giờ em về với cô đi, nhớ mạnh mẽ lên nha.

Tôi không đợi nữa mà chạy đi về luôn, lời hứa ấy đã in sâu vào đôi mắt của một người con gái mới lớn còn trẻ thơ dõi theo bóng lưng tôi đã khuất sau bụi cây da^ʍ bụt, trong lòng vẫn luôn ôm hi vọng được gặp lại và thực hiện lời hức ấy, lời hứa của thời thơ ấu.
« Chương TrướcChương Tiếp »