Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ước Mơ Hoa Phượng Đỏ

Chương 116

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chap 116:

Đến giờ ra chơi, tôi định chạy sang bên nàng để chen vô cuộc nói chuyện của thằng Hưng với nàng, thì cánh tay đầy mạnh mẽ đã giữ lại.

- T ơi, mình có mấy bài môn địa cần T giúp nè! – Tiếng của L.

- Ơ để sau đi, tại giờ mình có việc chút.

- Đi mà mình mới chuyển tới chưa nắm rõ được bài vở bên này! – L đưa ánh mắt van xin nhìn tôi.

- Cô này người ta có việc rồi, cô còn ở đó xin xỏ cái gì!- Trinh lạnh lùng nói.

- Mình đang hỏi bài bạn T, chứ đâu phải hỏi cậu.

- Bài vở thì còn đó, chút hỏi sau không được sao.

- Mình thích vậy đấy được không!

- Thôi được rồi để mình chỉ cho! – Tôi ngậm ngùi quay sang chỉ bài cho L.

Mặc dù đã hết tốc lực chỉ cho L những vẫn không kịp để chạy sang bên chỗ nàng. Nhưng cũng may cả buổi tôi đảo mắt sang chỉ thấy thằng đó đang nói chuyện một mình, còn nàng vẫn yên tĩnh chăm chú vào cuốn sách. Đến giờ ra về, tôi chạy thẳng lên chỗ bàn của nàng.

- Em yêu đến giờ về rồi đi ăn hơm! – Tôi cố gắng nhấn mạnh hai chữ đầu.

- Hihi đi thôi anh.

Loading...

Tôi nhoẻn miệng rồi cùng nàng bước ra bên ngoài trước cái nhìn đầy tia lửa từ thằng H. Tôi đang đi sau thì thằng TS chạy ào tới rồi chồm lên lên tôi.

- Ê mầy thằng kia làm gì mà mầy nhìn nó ghê thế!

- Nó đấy, thằng đã dợt tao cái hôm cắm trại đó.

- Mợ là nó à, có cần quất nó không mầy! – Thằng TS hăm hở.

- Thôi đi mầy hiện giờ nó chưa làm gì thì kệ nó đi.

Nói xong tôi chạy tới bên cạnh nàng, ở đó đã có Trinh đứng đợi.

- Đi thôi!

- Ủa đi đâu vậy anh! - Nàng ngơ ngác hỏi.

- Hì hì sau cơn mưa thì đến chỗ này thì tuyệt vời luôn.

Thế là tôi dẫn hai người con gái ầy đến công viên DH, men theo con đê tôi đưa họ vào bên quán cà phê TT nằm ở bên cạnh giữa hồ nước. Hơi gió se mát sau cơn mưa, cùng ánh nắng nhẹ nhàng soi xuống mặt hồ, cảm giác thật thoải mái sau một buổi sáng đầy sự việc bất ngờ xảy ra. Cả ba người ngồi xuống, khoảng không gian yên lặng xuất hiện, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng, tôi đánh bạo mở lời.

- Phục vụ ơi cho ba ly cà phê nhé.

Nói thật chứ tôi lên tiếng là vì ngồi nãy giờ mà chả có ma nào ra phục vụ cả hề hề. Sau khi gọi nước, tôi nhìn sang họ thì gặp ngay những cái ánh mắt nhìn vào tôi.

- T sau này nhớ cẩn thận nhé.

- Được rồi mình biết mà, đến giờ mình thuộc làu câu nhắc của Trinh rồi đó.

- Hihi chứ ai đó mới sáng đã hùng hổ đứng dậy hăm he cô giáo vậy.

- À ừ tại vì hề hề!

Tôi chả biết nói gì thêm, vì công nhận sau câu nói của cô mà tôi đã có chút mất bình tĩnh xém chút nữa là làm xấu đi hình ảnh của tôi trong mắt của cô. Sau khi thưởng thức cảnh mặt hồ sau cơn mưa đầy thơ mộng kia thì nàng bảo tôi và Trinh ghé sang nhà nàng ăn cơm.

Đến cánh cổng đầy thân quen kia, cô Vân bước ra niềm nở chào đón tôi.

- Chà đã lâu cô không gặp cháu, thôi vào nhà đi cô chuẩn bị sẵn hết rồi.

- Dạ vâng ạ cháu xin phép.

Nói xong tôi đưa xe vào bên trong, ngôi nhà này đã bao lâu rồi tôi mới trở lại, mùi hương vẫn dịu nhẹ thoang thoảng trong ngôi nhà ấy. làm vệ sinh sạch sẽ xong tôi quay trở lại vào bàn, nhìn vào bàn ăn mà bụng tôi lại biểu tình. Chuẩn bị động đũa thì tiếng điện thoại của cô Vân vang lên. Cô ấy nghe máy rồi đi ra bên ngoài, một lúc sau cô Vân đi vào thì tiếng chuông từ bên ngoài cánh cổng vang lên.

- Chà giờ này còn ai đến nữa vậy ta! – Cô Vân quay người lại đi ra bên ngoài.

- Thôi ăn đi không nguội bây giờ.

Tôi sung sướиɠ nhìn vào chén mình vì được hai người con gái bên cạnh gắp cho đầy ắp thức ăn. Đang phê trong cơn mê, tôi giật mình quay người lại sau khi nghe được một âm thanh quen thuộc.

- Chào mọi người vì đã làm phiền, mình dùng cơm với được không hihi! – L bước đến rồi ngồi xuống bàn.

- Ừ để mình đi lấy thêm chén nhé! - Nàng lon ton chạy đi lấy thêm chén.

- Các cháu cứ dùng cơm đi cô ra ngoài có chút việc! – Cô Vân nói xong rồi đi luôn.

- Không ở nhà ăn cơm đi, giờ tự dưng vào đây ăn, cô là có ý gì! – Giọng trinh từ từ buông ra.

- Mình chỉ là tìm T đi ăn nhưng sang nhà không có và hai bác ấy nói T đang ở bên nhà Mi, thế là mình sang đây thôi.

- Mình thấy bạn còn có ý gì khác chứ chả phải ăn cơm gì nhỉ.

- T này mình đâu có gì đâu nhỉ hihi!

Tôi nghe hai người con gái nói chuyện mà sợ hãi vô cùng, thà như con trai chuyện gì nói thẳng luôn cho rồi, đàng này con gái toàn ẩn ẩn ý ý thật kinh khủng.

- À ừ ăn cơm thôi, ăn cơm thôi!

Tôi cười trừ rồi cắm đầu xuống mà ăn chứ có dám chen vào đâu. Trên bàn giờ đây chỉ còn mỗi nàng vẫn đang vui vẻ nói chuyện với L nên cũng bớt phần nào căng thẳng.

Kết thúc bữa cơm tôi định xin phép đưa Trinh về thì L đã xen vô.

- Hai bạn cứ ở đây chơi đi nhé, mình đưa T đi nơi này chút.

- Giờ không về còn định đưa T đi đâu hả! – Trinh nói.

- Chỉ đưa đi lòng vòng không được hả, mà cô Trinh này, cho hỏi T là gì của cô mà tôi phải xin phép hả! – L đưa ánh mắt lạnh băng nhìn thẳng vào.

- Thôi được rồi, Trinh ở lại chơi với Mi đi, mình đi với L xem thế nào cũng chẳng mất gì đâu.! – Tôi chen vào chứ để họ có khi lao vô mà long tranh hổ đấu luôn.

Hiện tại bây giờ tôi đang ngồi mà rớt cả mồ hôi, răng môi lẫn lộn luôn, trên xe của L với tốc độ ấy thì sợ vỡ cả mật luôn. Xe đi một đoạn đã dừng lại một con đường mà tôi cảm thấy thật quen thuộc.

- T có còn nhớ con đường này không, có thấy quen không.! - L trầm hẵng giọng xuống nói.

Tôi không trả lời mà nhìn ra bên ngoài, hình ảnh ngôi trường tôi từng học, ngôi trường ấy thực ra là một phòng hội trường của tổ dân phố, bây giờ nó đã được sửa chữa lại khang trang sạch đẹp hơn nhiều. Những hình ảnh một thời thơ ấu cắp sách đến nơi này học vì trường tiểu học đang xây dựng nên toàn trường phải tứ tán khắp nơi để tiếp tục các buổi học. Còn tôi hồi ấy thì được học ở nơi này đó là năm tôi học lớp một, cô giáo chủ nhiệm lúc đó là cô Kim đã già, nhưng rất yêu thương học trò, hình ảnh mập mờ những ngày còn thơ bé bên trong phòng hội trường, hình ảnh tôi đi học sớm để sang nhà cạnh bên để xem phim Lương sơn bá Chúc anh đài một thời, cảm giác thân thương ấy cứ vây lấy tôi.

- Ừ nơi này mình nhớ, mình đã từng học ở nơi này.

L không trả lời lại lái xe men theo con đường một đoạn, hai bên là hàng rào đầy hoa da^ʍ bụt hiện ra, xe tới một con đường ở đó vắng lặng chỉ có mỗi bàn thờ rất to để thờ ông địa nơi ấy.

- Chỗ này T nhớ ra không! – L vẫn giọng nói lạnh băng.

Vâng từ khi tới chỗ này tôi đã dần nhớ ra tất cả mọi chuyện, mợi sự việc, mọi thứ đã xảy ra lúc ấy có liên quan tới tôi và cũng chính nó đã ảnh hưởng và thay đổi một con người kia cũng chỉ bời một câu hứa chơi từ thuở bé.
« Chương TrướcChương Tiếp »