Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ước Mơ Hoa Phượng Đỏ

Chương 113

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chap 113:

Tôi đặt ly rượu xuống rồi quay sang hai người con gái ấy.

- Cái này á, nhìn thì ghê ghê vậy thôi, ăn vào là ngon lắm đó.

- Nhưng ăn bằng cách nào anh! – Nàng hấp háy đôi mắt hút hồn.

Tôi chắc chắn rằng mấy thanh niên kia tim đã rơi rớt ở đâu đó rồi đấy chứ đùa.

- Nè trước khi ăn thì cho vào mấy miếng chanh tùy sở thích ăn chua hay không thôi, sau đó cho bánh tráng nướng bẻ vụn với rau xé nhỏ ra bỏ vào, rồi đánh đều lên và ăn thôi.

Mấy nàng ngồi nghe răm rắp rồi bắt đầu làm theo, nhìn mặt bọn họ nhăn nhó đưa từ từ muỗng tiết canh vào mà tôi cố ôm miệng nhịn cười. Nhịn không nổi tôi ngoác hẳn cái miệng ra cười luôn, đang phê trong cơn cười thì cái muỗng từ tay nàng cắm thẳng vào miệng tôi.

- Ơ ưm này ai chơi thế! – Tôi ngậm miệng lại hai hàng nước từ tiết canh chảy ra bên ngoài.

- Hihi đồ ma cà rồng khát máu! – Hai người con gái ôm miệng cười lại tôi.

Mọi người trên bàn nhìn thấy cũng cười theo, đang quay qua lườm mọi người rồi quay sang định lườm lại nàng thì trên mũi của nàng có mấy giọt giống tiết cảnh chảy ra làm tôi tá hỏa.

Loading... - Lại bị nóng trong người hả em! – Tôi lo lắng hỏi.

- Hihi do tiết canh đó anh giống không hihi!

Nàng véo lấy mũi tôi rồi đứng dậy đi ra bên ngoài, tôi thở phào rồi cầm ly rượu lên làm thêm một hơi nữa, còn Trinh khẽ im lặng từ từ nhìn vào tôi rồi quay đi hướng khác. Sau cuộc vui tôi ngà ngà say chỉ vì loại rượu này nó có nồng độ cồn rất cao.

- Này mấy đứa sáng mai đưa mấy đứa nó đi chơi chung đi nhé! – Tiếng chú nói với hai thằng bên cạnh.

- Dạ con biết rồi.

Còn tôi thì đang được hai nàng dìu vào trong nhà vì còn thấy đường đâu mà đi.

Sáng hôm sau, tôi được hai thằng Tí và Tèo đưa đi chơi, hai nàng vẫn đẹp mê hồm làm bọn nó bỏ cả tôi mà tới cạnh bên hai người con gái ấy chém gió đủ các kiểu. Đi một đoạn bọn nó đưa bọn tôi ra cánh đồng trải dài thảm cỏ xanh mướt, ở đó đã có rất nhiều người đang tung tăng thả những con diều bay lên cao.

- Ê mầy qua bên đây tao giới thiệu thêm mấy đứa nữa! – Tiếng của thằng Tí.

- Ừ đi.

Bọn tôi lon ton chạy lại cái đám đang ngồi chụm vào nhau.

- Ê bọn bây tao giưới thiệu mấy người mới từ thành phố về nè.

- Đâu đâu thành phố luôn à.

Bọn nó nhào ra mà ngắm lấy ngắm để, tất nhiên là ngắm mấy người con gái chứ có thằng nào thèm ngắm tôi đâu.

- Hai… hai bạn tên gì vậy, nhìn hai bạn thật là trắng quá! – Tiếng của một đứa trong nhóm.

- Hihi mình tên Trinh còn dây là Mi! – Trinh từ tốn giới thiệu.

- À mình tên Giang, đây là Còi, còn đây là Tú, còn thằng ẻo lả này tên là Bà.

Tôi nghe bọn nó giới thiệu cái tên mà muốn cười lăn cả ra đất với mấy cái tên nghe chất vãi đái luôn. Sau đó bọn nó kéo nhau ra ríu rít các kiểu thả diều cho hai nàng, còn tôi chính thức bị bọn nó quăng ra một góc bơ luôn. Tôi ngồi trên một gò đất nhìn theo con diều đã dần dần bay lên cao, những kỷ niệm lúc nhỏ lại hiện về khi hồi đó đi thả diều chủ yếu là đi câu diều người ta không à. Đưa ánh mắt nhìn về phía hai người con gái đang háo hức cầm lấy cuộn dây diều đầy vui vẻ của lứa tuổi trẻ thơ. Đang mãi ngắm nhìn thì bên cạnh có tiếng bước chân của ai đó đang đi tới, tôi quay lại nhìn thì bóng dáng của người con gái với nụ cười dễ thương với hai má lún đồng tiền.

- Chào anh, anh có thấy anh Giang ở đâu không!

- Ừ nó đang chơi ở dưới kia! – Tôi chỉ tay về bên dưới.

- Hihi cho em ngồi đây nhé!

- Ừ em ngồi đây đi, cho hỏi em là!

- Dạ em tên Ngân, em gái của anh Giang, em ra đây gọi ảnh về dắt mấy con bò cho nó đi ăn cỏ ạ.

- Ừ vậy anh gọi nó nhé!

- Thôi anh để ảnh chơi thêm xíu nữa rồi về dắt sau.

Tôi lại tiếp tục theo dõi bóng dáng hai người con gái kia, quả thật đọ về nhan sắc thì em này không bằng với hai nàng rồi hề hề. Đang đắm chìm vào mớ suy nghĩ đen tối.

- Anh tên gì ạ, nhìn anh hình như không phải người ở đây.

- Ừ anh tên T, mới từ Pleiku về chơi.

- Hihi hèn chi em thấy anh lạ lạ!

- Anh có gì lạ đâu, như bao người thôi mà!

- Khác chứ nhìn trắng trẻo với bộ đồ kia kìa, à xíu anh muốn đi thả bò cùng bọn em không.

- Ừ đi đi! – Tôi hí hửng gật đầu.

Đợi một lúc sau thì mọi người cũng quay trở lại chỗ tôi, hai nàng tinh nghịch nở nụ cười chạy tới.

- Anh ơi chơi thả diều vui quá à!

- Thả diều không vui thì đâu ai chơi em, đi thôi đi thả bò nè.

Hai nàng hí hửng theo tôi đi cùng với anh em nhà thằng Giang về nhà. Về tới nhà, nó tháo mấy cửa chuồng bò ra rồi gọi con chó.

- Cải theo tao! – Nó gọi con chó trong nhà.

Con chó nghe tiếng gọi rồi chạy ra chỗ nó lùa mấy con bò đi theo hướng ra cánh đồng.

- Chó nhà mầy biết lùa bò à! – Tôi ngơ ngác hỏi.

- Ừ chó ở đây đều biết hết, cứ gọi nó ra là nó đi lùa giùm mình thôi.



Tôi lại thêm ngạc nhiên về mấy con chó ở nông thôn này, chẳng bù với mấy con chó ở thành phố toàn ăn no dững mở ra dí người đi không à, nhìn mà cứ ngỡ con chó đang đi lùa người thì có. Hai nàng thích thú cứ đưa tay rồi lại thụt về không dám chạm vào con bê con đang đi đằng trước.

- Hihi hai chị cứ chạm đi ạ, nó hiền lắm! – Ngân lon ton bên cạnh hai người con gái ấy.

Nhìn bọn họ vui vẻ bên những con bò, tôi lại được dịp nhìn những nụ cười ấm áp tinh nghịch từ họ. Con chó thì vẫn đang làm nhiệm vụ của mình lùa mấy con bò đi cho đúng hàng, nhìn nó lon ton hết nơi này đến nơi khác rồi sủa, đúng là cảm giác thật mới lạ khi lần đầu được đi chăn bò. Ra đến bãi cỏ thằng Giang cho đám bò được tự do, còn con chó thì chạy ra gốc cây nằm xuống đưa ánh mắt quan sát đàn bò.

- Bạn Giang ơi cưỡi lên lưng con bò được không!

- Hề hề không được đâu nó nhảy đó, có con trâu thì còn được.

- Vậy à, hihi thôi mình ra chơi tiếp đây.

Nàng vui vẻ chạy sang chỗ con chó chơi đùa, còn lại tôi với Trinh.

- T nè, bây giờ mình đã hiểu tại sao mọi người luôn có một nơi gọi là quê để có thể trở lại những giây phút êm đềm, trở về với con người của bản thân mình khi còn thơ ấu.

- Thế Trinh không có quê hả! – Tôi ngơ ngác hỏi.

- Không từ khi bố mẹ mình qua đời, sau khi chốn cất bố mẹ mình, họ đã vức bỏ mình rồi, lúc đó mình còn nhỏ, lúc đó mình cảm thấy những người thân đã không còn ai, cô đơn lạc lỏng, từ đó mình đã không còn biết quê hương là gì nữa.

Tôi nhìn Trinh đã có những giọt lệ đau buồn tuôn rơi, con người một khi đã không còn nơi gọi là quê nữa thì cảm giác ấy chắc sẽ đau buồn lắm, mỗi khi ai đó nói về quê chơi với ông bà thì những người không có quê hương như Trinh thì sẽ biết làm sao. Bấc giác tôi cầm lấy đôi bàn tay đang rung lên vì những cảm xúc đau buồn kia, bên ngoài ánh mắt của người con gái khác nhìn vào, đôi môi khẽ nở nụ cười hạnh phúc rồi quay lưng đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »