Chương 110

Chap 110:

Hôm nay tôi cùng bà nội và bố chuẩn bị đồ đạc chuẩn bị về quê, ngoài ra còn có cả Trinh và nàng nữa, chỉ có Phương là phải quay về nhà để đón tiếp người nhà, còn mẹ tôi ở lại để chăm cho cái ông anh dở dở ương ương kia. Đang chuẩn bị hành lý thì tiếng gọi của Trinh từ bên ngoài cửa.

- T ơi có trong đó không!

- Ừ có vào đi.

Tiếng mở cửa vang lên cùng với đó là nụ cười trên môi.

- T ơi đi với mình một chút nhé!

- Đi đâu vậy! – Tôi ngơ ngác hỏi.

- Hihi đi với mình xíu nha! – Trinh không trả lời mà chỉ nở nụ cười.

Loading...

Tôi gật đầu rồi thay đồ, bước xuống Trinh đã đứng bên ngoài cổng cùng chiếc ô tô màu đen sang trọng. Tôi bước lên rồi xe chạy thẳng con đường HV, đến tiệm hoa, Trinh nói với tài xế dừng lại bên một cửa hàng hoa. Người con gái ấy đi vào một lúc rồi bước ra bên ngoài, trên tay là bó hoa cúc trắng cùng hoa bách hợp. Sau đó xe tiếp tục lăn bánh tiến vào đường NVC, nghĩa trang thành phố dần hiện ra, xe đi thẳng vào khu cổng nhỏ bên dưới. Tiếng xe dừng lại, chúng tôi bước xuống, Trinh dẫn tôi bước vào lối đi sâu vào bên trong, tôi theo sau mà mắt cứ nhìn khắp nơi. Đi một đoạn thì Trinh dừng lại trước hai ngôi mộ được xây bằng đá hoa cương có mái hiên che mưa. Người con gái ấy đặt hai bó hoa cho hai ngôi mộ rồi đi dọn những cây cỏ đã mọc xung quanh, tôi cũng lon ton chạy theo phụ Trinh dọn cho sạch sẽ, làm được một lúc sau Trinh bước đến trước mộ rồi lấy ra chìa khóa mở hai cánh cửa kính của mộ rồi lấy ra mấy cây nhang đưa cho tôi một phần. Sau khi vái lạy rồi cắm nhang cho hai ngôi mộ, Trinh khẽ rơi nước mắt nhìn vào, tôi bước tới đưa tay chạm lên đôi vai đang run rẩy kia.

- Trinh ơi, hai ngôi mộ đây là! – Tôi đưa ánh mắt nhìn vào.

- Đây là bố mẹ đẻ của mình đó.

- Hả!

Tôi ngạc nhiên mà chỉ kịp thốt lên mỗi một từ, những câu hỏi lại bắt đầu hiện ra vây lấy.

- Thế bố mẹ hiện giờ của Trinh là!

- Ừa hai người ấy là bố mẹ nuôi của mình, còn bố mẹ đẻ của mình mất do tai nạn lúc mình còn bốn tuổi. Lúc bố mẹ mất người nhà đã chôn cất ở đây! – Trinh vẫn khẽ rơi nước mắt nhìn vào khung ảnh bên trong.

- Thôi đừng khóc nữa, hai bác thấy sẽ không vui đâu, hiện tại Trinh đang sống tốt, sống vui vẻ như bây giờ là hai bác đã vui rồi.! – Tôi đưa tay lau đi nước mắt của người con gái ấy.

- Hihi bố mẹ à đây là T, bạn của con cũng là người mà con rất quý mến, bố mẹ có thấy bạn ấy ngốc lắm không.

- Dạ cháu chào hai bác, cháu là T thông minh lắm, không có ngốc như con gái bác nói đâu ạ! – Tôi quay sang lườm Trinh.

Sau đó tôi với Trinh nói chuyện vui vẻ cùng với hai ngôi mộ ấy, người ngoài nhìn vào chắc tưởng hai đứa bị hâm, nhưng như vậy mới giúp người con gái ấy đỡ nhớ nhung tới hai bác ấy. Nói chuyện với nhau một lúc tôi với Trinh vái lạy chào tạm biệt rồi bước ra xe trở về nhà chuẩn bị hành trang chuẩn bị ngày mai về quê. Tôi trở lại phòng mở ngăn kéo nhỏ bên trong lấy ra hai bức ảnh rồi nhìn ngắm. Bức ảnh với chất liệu cùng kích thức khá giống nhau, nhưng chỉ mới có hai phần ba bức ảnh, còn một phần ở giữa đã bị xe đi làm tôi lại thêm trầm tư nhìn vào.

- Kỳ lạ thât, lúc trước Trinh mồ côi vậy thì trong bức ảnh này là ở đâu tại sao lại có cô bé với nụ cười đẹp đẽ ấm áp kia, cùng với người ni cô ở chùa nào, còn một phần nữa đã mất hay ai đó đang giữ.

Những mớ hỗn độn trong đầu lại hiện ra, tôi lắc đầu rồi nhét nó lại vào bên trong, định đóng lại ngăn bàn thì cái dây chuyền lại đập vào mắt. Tôi cầm cái dây chuyền có cái chìa khóa lên rồi nở nụ cười hôn lấy món quà mà nàng đã tặng cho tôi. Cất hết mọi thứ vào gọn gàng rồi khóa lại, tôi ung dung bước đến giường rồi chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau.

- Bi ơi dậy đi, ăn với chả ngủ thế kia hả, đến giờ đi rồi kìa! – Mẹ tôi gọi lên.

- Dạ con dậy rồi mẹ ơi!



Tôi uể oải bước vào phòng làm vscn, thay bộ đồ cho thoải mái rồi bước xuống, ở dưới đã có mọi người đứng tập trung trước cổng.

- Ơ hôm nay không ra bến xe à! – Tôi ngu ngơ hỏi.

- À hôm nay đi bằng xe của nhà Mi! – Bố nói xong lại tiếp tục chất hành lý vào xe.

Tôi nhìn ra bên ngoài, ở đó đã có chiếc Mitsubishi Zinger màu đen đậu. Tôi tần ngần bước tới kéo nàng ra một góc riêng.

- Xe ở đâu ra vậy em! – Tôi ngơ ngác hỏi.

- Của nhà em đó đẹp không hihi!

- Sao em có nhiều xe vậy! – Tôi nuốt cái ực nhìn vào nàng.

- Anh thích không cho anh luôn đó hihi.

- Em lại trêu anh nữa rồi.

- Hihi thật mà, nhìn vậy thôi chứ Trinh còn nhiều hơn nữa đó.

Tôi toát mồ hôi về sự tích mà em mới nêu ra kia, mấy người nhà giàu sao sướиɠ thế không biết, sau này lời của nàng nói tôi lúc đó cứ tưởng đùa thôi ai ngờ thành thật. Tôi bước lên xe, bà nội ngồi ghế đầu, tôi và bố ngồi hàng ghế sau còn hai người con gái xinh đẹp ngồi ở phía sau cùng. Xe bắt đầu lăn bánh đưa mọi người hướng thẳng con đường đến với Bình Định. Đi gần năm tiếng đồng hồ xe cũng đã đến TT Tam Quan, xe bắt đi thêm một đoạn đường đến ngã ba Chương Hòa rồi tiển thẳng vào con đường bên trong. Càng đi vào sâu, những ngôi nhà đơn xơ mộc mạc hiện ra trên những cánh đồng lúa bát ngát. Tôi nhìn hai bên đưởng có chút cảm giác thoải mái, không còn tiếng xe cộ, không còn những con đường trải đầy bê tông nữa, thay vào đó là một màu xanh bạt ngàn từ những cánh đồng kia. Xe vẫn tiếp tục tiến vào sâu hơn, bây giờ nhà cửa đã thưa thớt, lâu lâu trên đường tôi lại có những kỷ niệm một thời từng tung tăng cùng những con bò, cùng những đứa trai làng ở đây, đã lâu không về rồi. Xe dừng lại bên đường đầy cát trắng xóa, tôi cùng mọi người bước xuống xe, không khí trong lành cùng hương thơm đặc trưng từ những cánh đồng trải dài tít tắp đến chân núi ở đằng xa. Tôi phụ với bố mang hành lý xuống xe rồi đợi bác Minh gửi xe ở một căn nhà trên đường. Mọi người men theo con đường đất cát giữa cánh đồng nối thẳng tới một ngôi nhà nằm giữa cánh đồng bạt ngàn. Nhìn từ xa ngôi nhà cô độc, quạnh hiu giữa không gian bao la mà tôi lại nhớ đến bà Chín của mình vẫn đang sống ở đấy, một chút bùi ngùi xao xuyến dâng lên đã lâu không về thăm lại. hai người con gái thích thú chạy đến bên cạnh tôi.

- Anh ơi đã quá đi à! – Nàng tinh nghịch tung tăng lên phía trước.

- Đây là nơi mà mọi người hay nói là quê phải không T! – Trinh đưa ánh mắt ngạc nhiên đầy háo hức nhìn vào không gian bao la rộng lớn từ những cánh đồng.

- Ừa đẹp không!

- Đẹp quá à, cảm ơn T đã cho mình được cảm nhận một vùng quê yên bình như thế này! – Trinh nở nụ cười tươi.

Nhìn những nụ cười trên môi từ hai người con gái ấy mà tôi cảm giác vui vẻ biết bao nhiêu, đã lâu không về, hôm nay lại thêm những người con gái bên cạnh niềm vui ấy lại được nhân lên, đối với tôi và họ quê là nơi yên bình, là nơi đẹp đẽ nhất của con người khi được một lần trở về và ngắm nhìn nó.