Khi biết tin Trần Kiêu trở về, Tiểu Nguyên lập tức hẹn cô đi ăn lẩu.
Nhưng Trần Kiêu lo lắng Trịnh Thanh Sơn sẽ hẹn cô nên đành hẹn Tiểu Nguyên sang tuần sau.
Sau khi về Lăng Thành, Trần Kiêu ở nhà vẽ bản thảo thiết kế, một tuần sau, cô hoàn thành mười hai bộ thiết kế của bộ sưu tập "Xuân Minh," sau đó gửi cho Tiểu Nguyên.
Trần Kiêu vươn vai, cầm điện thoại lên nhìn.
Sau khi cô rời khỏi công ty, đồng nghiệp cũ cũng không liên lạc với cô nữa.
Mấy ngày nay cô cũng chỉ nhận được tin nhắn của Tiểu Nguyên, nếu không thì là mẹ Trần.
Rồi đến Trịnh Thanh Sơn.
Từ khi trở về Lăng Thành, Trịnh Thanh Sơn thật sự không liên lạc lại với cô.
Lần đó tiễn cô chẳng qua là tiện đường, không có ý gì khác, chỉ là cô đã suy nghĩ nhiều.
Trần Kiêu có chút xấu hổ, dù sao cũng nợ anh một ân tình.
Cô do dự, liền nhắn cho Trịnh Thanh Sơn: [ Cảm ơn cậu lần trước đã đưa tôi về. ]
Trần Kiêu: [ Khi nào có thời gian tôi sẽ mời cậu một bữa. ]
Trịnh Thanh Sơn không trả lời tin nhắn, chắc là đang bận.
Trần Kiêu đến phòng làm việc, Tiểu Nguyên đang chỉ đạo công nhân xây dựng.
Thấy cô đi tới, Tiểu Nguyên cũng đưa mũ bảo hiểm cho cô đội.
Tiếng máy khoan điện ầm ầm có chút chói tai.
Sau khi Trần Kiêu và Tiểu Nguyên xem qua, người trang trí nói tháng sau sẽ hoàn tất.
Hai người không ở lại công trường nữa, cùng nhau đến quán lẩu.
Lẩu Lăng Thành rất nổi tiếng, đặc biệt là bây giờ thời tiết se lạnh, mọi tế bào trong cơ thể đều có thể được sưởi ấm bằng cách ăn lẩu.
Tiểu Nguyên đi gọi món. Trần Kiêu không kén ăn, gọi món gì cô cũng ăn được.
Cô nhân lúc này lấy điện thoại ra xem, Trịnh Thanh Sơn đã trả lời tin nhắn.
Trịnh Thanh Sơn: [ Khi nào cậu rảnh? ]
Trịnh Thanh Sơn: [ Tôi lúc nào cũng được. ]
Công ty Khoa học kỹ thuật Vân Lập của Trịnh Thanh Sơn là một công ty mới nổi, chỉ trong vòng năm năm đã vượt qua vô số công ty lâu đời, ở thời điểm phát triển thần tốc này, Trần Kiêu không tin anh có nhiều thời gian như vậy.
Cô nghĩ một lúc, hẹn anh vào thứ bảy.
Trịnh Thanh Sơn đương nhiên đồng ý.
Tiểu Nguyên quay lại, thấy cô đang nhìn điện thoại, đặt một đĩa nấm đông cô lên bàn: "Chị, chị gửi tin nhắn cho ai vậy?"
Trần Kiêu tắt màn hình, "Không có gì." Cô liếc mấy dĩa rau trước mặt, nhếch miệng, "Em định chỉ ăn mấy thứ này thôi à?"
Tiểu Nguyên nhăn nhó: "Em ăn Tết ở quê, tâng cân không ít, mai mốt lên hình sẽ rất khó coi".
Tiểu Nguyên mặt như sắp khóc, vô cùng bất mãn với cân nặng hiện tại.
Trần Kiêu nhìn nồi lẩu uyên ương, nổi váng dầu mỡ, như này thì ăn rau hay ăn thịt cũng sẽ béo thôi mà.
Cô mấp máy môi, nhưng sau đó lại âm thầm gọi hai phần thịt.
Tiểu Nguyên ăn chay, Trần Kiêu ăn thịt.
Mắt Tiểu Nguyên đỏ hoe.
Ăn được nửa đường, Tiểu Nguyên mới nhớ ra, nói: "Mà này, chị, tên khốn Phó Thừa Vũ có tìm chị không?"
Trần Kiêu dừng đũa, vẻ mặt chán ghét, không muốn nghe tên người này, miễn cưỡng trả lời: "Ừ".
Nghe vậy, Tiểu Nguyên dùng tay không bóp nát lon Coke rỗng, như thể đó là chính Phó Thừa Vũ.
"Thật đúng là..." Cô bé tức giận hất tóc mái ra sau trán, mặt đỏ bừng, không biết là do nồi lẩu hay vì Phó Thừa Vũ.
"Sao vậy?" So với tính khí hung bạo của Tiểu Nguyên, Trần Kiêu có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
"Còn sao nữa, cái cô Hứa kia cũng là blogger như em đấy."
Trần Kiêu biết chuyện này.
Hai người đó vốn gặp nhau trên mạng.
Tiểu Nguyên tiếp tục nói: "Những người trong vòng chúng ta đều biết, cô ta tằng tịu với Phó Thừa Vũ khi anh ta còn chưa ly hôn chị, đồ mặt dày. Sau đó, dịp Tết vừa rồi cô ta lại rêu rao rằng hai người đã chia tay. Anh ta nói rằng muốn tái hôn với chị. Chị đại, chị nhất định không được mềm lòng."
Trần Kiêu cười thầm: "Em thấy chị giống đứa ngu lắm sao?"
"Chuyện này làm sao dám chắc?" Tiểu Nguyên khịt mũi hai cái, "Em thấy Phó Thừa Vũ làm ra vẻ mặt rất đáng thương, chị đừng để hắn ta đánh lừa."
Nước lẩu trong nồi tỏa khói nghi ngút.
Trần Kiêu híp mắt, tựa đầu suy nghĩ một chút nói: "Anh ta cũng chỉ được đến thế."
Gặp lại Trịnh Thanh Sơn, cô còn có thể để ai khác vào mắt được...
Tiểu Nguyên chưa từng gặp Trịnh Thanh Sơn, vì vậy không tin lời cô nói: "Chị nhớ đừng cứng miệng mà mềm lòng đấy."
Trần Kiêu không khỏi cười ra tiếng.
Những ngày sau đó, Trần Kiêu và Tiểu Nguyên bận rộn ở studio.
Bộ sưu tập "Xuân Minh" sau khi chỉnh sửa cũng đã hoàn thiện, có thể đưa về xưởng làm mẫu, những sản phẩm đầu tiên đưa cho Tiểu Nguyên quảng bá trên blog.
Chớp mắt đã là thứ bảy.
Trần Kiêu đêm hôm trước mới nhớ tới cuộc hẹn với Trịnh Thanh Sơn, đứng trước tủ quần áo không biết nên mặc bộ nào.
Ngày hôm sau, cô chọn một cái váy dài màu trắng đi kèm với áo khoác.
Buổi trưa, cô nhắn địa điểm cho Trịnh Thanh Sơn, không muốn anh đến đón, chỉ một mình lái xe đến đó.
Đây là một quán cơm Tây.
Trần Kiêu đi vào báo tên, nhân viên phục vụ dẫn cô vào.
Trịnh Thanh Sơn đã đến trước.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, áo khoác của anh vắt trên chiếc ghế bên cạnh.
Thấy cô đến, anh xắn tay áo rót cho cô một ly nước ấm.
Trần Kiêu cởϊ áσ ngoài, nhận lấy nước ấm anh đưa cho, ánh mắt rơi xuống khuy măng sét của anh.
Trên khuy măng sét của anh có khắc những bông hồng dại lớn màu trắng.
Trần Kiêu cảm thấy anh rất có mắt thẩm mỹ.
Một chiếc khuy măng sét đã đủ phản ánh sự tinh tế trong gu ăn mặc.
Khi anh rút tay lại, ngón tay lướt qua lòng bàn tay cô, khiến lòng cô ngứa ngáy nhưng anh vẫn không biểu hiện gì.
Cô uống một ngụm nước rồi nói: "Xin lỗi, kẹt xe nên tôi đến hơi muộn."
"Không muộn, vừa đúng lúc." Trịnh Thanh Sơn khóe miệng cong lên một vòng ôn nhu.
Anh đưa thực đơn, "Cậu gọi món trước đi."
Trần Kiêu là khách quen của nhà hàng Tây này, cô đã thuộc lòng món ăn yêu thích của mình, nhưng khi Trịnh Thanh Sơn đưa thực đơn, cô vẫn phải mở ra xem trước khi gọi món.
Sau khi gọi món mình thích, cô đưa thực đơn lại cho anh.
Trịnh Thanh Sơn không đọc, chỉ gọi một phần giống cô.
Trưa muộn, nhà hàng không quá bận rộn.
Bữa cơm này Trần Kiêu ăn rất thoải mái.
Sau khi ăn trưa, Trần Kiêu hỏi Trịnh Thanh Sơn buổi chiều còn có việc gì bận không. Nếu anh có việc phải đi, cô không cần suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo.
Cô suy nghĩ, dù sao cô và anh chưa thân thiết đến mức can thiệp vào đời tư của nhau.
Trịnh Thanh Sơn khẽ vươn tay, khoác lên mình chiếc áo khoác len màu đen.
Anh rũ mắt xuống, khẽ liếc nhìn cô một cái, nói: "Không có việc gì."
Thật ra Trần Kiêu chưa bao giờ nghĩ đến sau bữa trưa hai người sẽ làm gì.
Cô không ngờ Trịnh Thanh Sơn lại thật sự không bận.
Nước đến chân mới nhảy, Trần Kiêu lên mạng hỏi, bạn cũ gặp mặt thì nên làm gì, đi những đâu.
Cô xóa dần chữ "bạn cũ" mà thay bằng "bạn học."
Câu trả lời: vào quán cafe internet, ôn bài...
Trần Kiêu im lặng đóng trang web.
Trịnh Thanh Sơn thấy cô lúng túng, thâm trầm cười nói: "Muốn đi xem phim không?"
Trần Kiêu đáp: "Ok!"
Trần Kiêu ngồi trong xe, tìm kiếm mấy bộ phim đang hot ngoài rạp.
Năm trước, cô từng háo hức muốn đi xem "Tha Last Page" nhưng Phó Thừa Vũ luôn lấy cớ bận rộn không có thời gian.
Không ngờ năm nay bộ phim được chiếu lại.
Trần Kiêu dừng lại, hơi không chắc Trịnh Thanh Sơn có thích thể loại này không.
Lúc này Trịnh Thanh Sơn đi tới hỏi: "Chọn phim gì?"
Anh tiến lại gần, hơi thở và âm thanh ở rất gần bên tai.
Trần Kiêu bất giác siết chặt điện thoại.
Anh đi tới, khẽ mỉm cười: "Không cần căng thẳng."
"Tôi không căng thẳng." Trần Kiêu làm ra vẻ cứng miệng, đưa poster qua cho anh, "Phim này được không?"
Trịnh Thanh Sơn "ừm" một tiếng, lùi lại, giữ một khoảng cách với cô, nói: "Được, vậy đi thôi."
Trần Kiêu chọn giờ chiếu gần nhất, lái xe đến rạp.
Tới rạp, hai người mua bỏng ngô và nước.
Cô và Trịnh Thanh Sơn đang đi trong một hành lang hơi tối, xung quanh có khá nhiều người, tiếng bước chân cũng ồn ào.
Bên tai Trần Kiêu chỉ nghe thấy tiếng quần áo của người đàn ông cọ vào nhau cùng với tiếng bước chân dồn dập.
Cô lén liếc nhìn.
Anh rất cao, cô nhìn chỉ có thể nhìn thấy cổ áo sơ mi cài khuy tỉ mỉ.
"Ở đây." Trịnh Thanh Sơn cắt ngang dòng suy nghĩ mông lung của cô, dẫn cô vào.
Có lẽ vì bộ phim này được chiếu lại nên không có nhiều người xem, chỉ có một cặp vợ chồng ở hàng ghế đầu.
Trần Kiêu mua hàng ghế phía sau, cô kéo Trịnh Thanh Sơn ngồi xuống, phim bắt đầu.
Phim kể về một cô gái phải lòng chàng trai hàng xóm.
Diễn biến phim rất chậm.
Cô gái lớn lên trong gia đình có người cha bạo lực, người mẹ nhu nhược bất tài, hàng xóm thờ ơ. Cuối cùng, người cha qua đời trong một vụ tai nạn. Mẹ của cô gái cuối cùng cũng nguôi ngoai, đưa cô dọn ra khỏi ngôi nhà đó. Ngày đầu tiên ở nhà mới, cô đã gặp được chàng trai hàng xóm, nụ cười như ánh sáng mặt trời có thể thắp sáng mọi thứ.
Khi còn trẻ, rất khó phân biệt được là thích hay yêu, đôi khi chỉ vì một hành động nhỏ cũng có thể làm người ta rung động cả đời.
Cô gái đắm mình trong tình cảm thầm mến.
Nhưng cô giấu mọi cảm xúc trong lòng, không dám để ai biết. Cô thản nhiên đóng vai một người bạn, người hàng xóm của nam chính.
Thấy vậy, Trần Kiêu không khỏi nhìn sang Trịnh Thanh Sơn bên cạnh.
Anh đang ngồi thẳng tắp sống lưng.
Một bộ phim thanh xuân như vậy thì hơi ngây ngô so với lứa tuổi của họ, nhưng lời thoại và nhân vật trong phim có thể khiến cô cảm thấy đồng cảm.
Cô như quay lại khoảng thời gian thích thầm Trịnh Thanh Sơn.
Tâm trí khẽ động.
Anh nhìn sang, xung quanh vốn là bóng tối, chỉ có ánh sáng le lói của màn hình rơi vào mắt anh.
Một chút ánh sáng loé lên trong bóng tối, giống như một ngôi sao.
Anh cúi đầu, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Trần Kiêu không nhúc nhích lông mày, cô nắm chặt lòng bàn tay, vô thức hỏi: "Cậu có thể gọi tên tôi một lần không?"
Trịnh Thanh Sơn không hỏi tại sao, môi mỏng mấp máy, hai chữ từ trong miệng bật ra —— "Trần Kiêu."
"Ừ, tôi là Trần Kiêu."
Ánh mắt Trịnh Thanh Sơn thoáng vẻ ngạc nhiên.
Trần Kiêu nhìn lại, trong lòng có chút chua xót.