"Dương Ánh Nguyệt, nhớ kỹ, câu nào dễ làm trước, khó để sau. Tập trung cao độ vào phần lý thuyết cũng như kiến thức cơ bản hạn chế việc bị sai những chỗ vớ vẩn."
Trước lúc đặt chân vào phòng thi, Dương Ánh Nguyệt và Triệu Mạc Ngôn hẹn gặp riêng nhau, ngoại trừ việc chúc đối phương thi tốt thì chàng thiếu niên còn cẩn trọng căn dặn người yêu từng li từng tí, tránh để việc Dương Ánh Nguyệt phạm phải những sai lầm đáng tiếc gây ảnh hưởng đến kết quả. Kỳ thi này, Triệu Mạc Ngôn chỉ cần thành công đỗ tốt nghiệp là ổn, tuy nhiên, Dương Ánh Nguyệt thì khác, nó xác định mục tiêu về lâu về dài cho tương lai cô nàng sau này. Triệu Mạc Ngôn chỉ lo lắng lỡ như gặp phải vấn đề gì đó thì hỏng hết, đặc biệt khiến cả hai phải yêu xa trong suốt thời gian dài.
Cậu thật sự mong Dương Ánh Nguyệt sẽ cùng mình vào trường học đã đặt ra từ lúc đầu.
Người con gái cong môi cười, khoanh tay trước ngực, gật đầu khẳng định chắc như đinh đóng cột: "Bạn học Triệu Mạc Ngôn à, cậu cứ yên tâm, tôi ghi nhớ hết rồi, nói nhiều quá coi chừng khản cổ bây giờ. Cậu cứ thoải mái làm bài, tôi tự biết lượng sức, những gì cần thiết tôi đều nắm chắc, nhất định chúng ta sẽ được học cùng nhau."
Đôi lông mày trên khuôn mặt Dương Ánh Nguyệt nhíu chặt, vỗ ngực đảm bảo, dáng vẻ đặc biệt tự tin. Tối hôm qua, cô nàng chẳng hề làm đề mà chuẩn bị các vật dụng cần thiết cho kỳ thi hay định hướng vài vấn đề quan trọng, nghỉ ngơi đầy đủ, nên tinh thần Dương Ánh Nguyệt hiện tại vô cùng dễ chịu.
Cô vô cùng tự tin bản thân dễ dàng vượt qua được kỳ thi khó nhọc đầy thách thức lần này.
Và tuyệt đối không cho phép bản thân được phạm phải những sai lầm ngớ ngẩn.
Triệu Mạc Ngôn lúc bấy giờ cơ mặt mới dần dần dãn ra, trên môi xuất hiện nụ cười trấn an Dương Ánh Nguyệt.
Sau đó, cả hai vẫy tay chào tạm biệt nhau, chúc đối phương thi tốt rồi xoay lưng tiến về phòng thi. Tiếng trống đã điểm, báo hiệu kỳ thi đại học chính thức bắt đầu.
Đề được phát, học sinh ngay lập tức cắm cúi vào làm bài.
Ngoài trời, tiếng ve râm ran xuyên qua những chiếc lá cây xanh ngắt đi cùng tia nắng mặt trời màu vàng len lỏi chiếu rọi xuống mặt đất tạo nên một bầu không khí vừa oi bức vừa nóng nực. Dù vậy, bên trong phòng thi, chẳng một ai bị ảnh hưởng bởi tiết trời hiện tại, sự chú ý đều đặt hết lên tờ đề trước mặt.
Môn văn là môn đầu tiên.
Tiếp theo đó là những môn toán, tiếng anh, bộ bài thi tổ hợp khoa học tự nhiên hoặc khoa học xã hội nhanh chóng được hoàn thành.
Trải qua hai ngày căng thẳng, cuối cùng toàn thể học sinh khối mười hai trên cả nước chính thức hoàn thành bài thi, cũng tức là minh chứng cho thời thanh xuân tươi đẹp nhất khép lại tại đây, mở ra cánh cửa tương lai xán lạn cũng đầy rẫy chông gai ngoài kia. Tâm trạng từng bạn khác nhau, có người vui, người thất vọng, buồn bã, hàng loạt những cảm xúc khác nhau biểu hiện trực tiếp trên khuôn mặt các bạn trẻ mới chập chững trưởng thành.
Khi kết thúc môn cuối cùng, Dương Ánh Nguyệt ngay lập tức tới tìm anh bạn trai thân yêu, thiếu chút nữa nhảy bổ lên người cậu, may mà nhanh chóng phát hiện xung quanh còn người nên cô nàng đành chấp nhận tiết chế bản thân một chút.
Triệu Mạc Ngôn ân cần hỏi thăm: "Cậu làm bài ổn chứ? Có vướng mắc hay khó hiểu chỗ nào không? Xong rồi, nếu kết quả chẳng được như mong đợi thì cũng đừng buồn, cậu đã cố gắng hết sức rồi." Chàng thiếu niên cầm tay người yêu, xoa nhẹ, tầm mắt luôn dán chặt vào thân thể Dương Ánh Nguyệt.
"Bạn học này, cậu nghĩ tôi là ai chứ?" Hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ suy tư trầm lắng đến từ Triệu Mạc Ngôn, Dương Ánh Nguyệt khúc khích cười, vỗ mạnh lên vai cậu, điềm tĩnh nhún vai: "Ngôn Ngôn, với đề này tôi làm được, rất tốt là đằng khác. Vật lý thì là sở trường rồi, tôi gần như chắc chắn nhất, về toán và hóa tôi đều vô cùng cẩn trọng, chắc chắn nếu điểm không cao thì cũng chưa đến mức tồi tệ quá."
Đôi mắt long lanh to tròn híp chặt.
Lúc ngồi trong phòng, cầm tờ đề trên tay, đúng là ban đầu Dương Ánh Nguyệt cảm thấy khá lo lắng, tuy nhiên, sau khi tập trung thì đề đại học năm nay đối với cô cực kỳ vừa sức, nghe theo lời Triệu Mạc Ngôn, nắm chắc những câu dễ và lý thuyết, câu vận dụng cao để làm sau thì Dương Ánh Nguyệt đều ngoan ngoãn tuân theo. Sau khi kết thúc, trên khuôn mặt cô nàng viết rõ hai chữ tự tin, Dương Ánh Nguyệt khẳng định mình sẽ đạt thành tích tốt.
Triệu Mạc Ngôn thở phào một hơi: "Như vậy là được rồi. Thôi, chúng ta tạm thời đừng nhắc đến thi cử hay kiểm tra đáp án làm gì, đợi khi công bố điểm rồi xem một thể. Chúng ta hiện tại cứ thư giãn tinh thần, chơi bời đâu đó cái đã."
Cô nàng ở phía đối diện gật đầu hài lòng tán thành với ý kiến bạn trai đưa ra.
Tất nhiên phải là như vậy rồi.
Mấy tháng qua, cô cùng Triệu Mạc Ngôn suốt ngày chỉ cắm mặt vào sách vở, toàn bộ thời gian xoay quanh việc học, hoàn toàn chẳng có phút giây nào được ở cạnh nhau, mấy dịp quan trọng để hẹn hò cũng đành bất lực nhìn nó trôi qua. Chính vì thế, từ ngày hôm nay trở về sau, Dương Ánh Nguyệt quyết tâm lôi Triệu Mạc Ngôn chạy khắp mọi ngóc ngách trong thành phố, tới những nơi mà cả hai muốn đến thăm, ngoại trừ ba mẹ ra, cô nhất định dành trọn khoảng thời gian này để ở bên cạnh Triệu Mạc Ngôn.
"Ngôn Ngôn, mấy ngày nữa chúng ta đi du lịch nhé." Dương Ánh Nguyệt khoác lấy tay chàng thiếu niên, dính sát lấy cậu, đưa ra đề nghị: "Tôi với cậu lên thành phố chơi, tiện thể tham quan vài trường đại học luôn. Trước kia tôi muốn tới nhiều nơi lắm mà chưa có cơ hội. Tiện thể chúng ta tìm mấy nơi hẹn hò lý tưởng luôn."
Dù ở cạnh nhau đã lâu nhưng thỉnh thoảng Triệu Mạc Ngôn vẫn bị người con gái trêu chọc đến mức hai vành tai đỏ bừng như gấc chín, mím môi, ấp úng đáp: "Tôi nghe theo cậu. Chỉ là phía ba mẹ cậu thì sao? Chẳng lẽ họ không phản đối hả?" Đây mới chính là điều cậu lo lắng nhất.
Chứ chỉ cần được kề sát bên cạnh Dương Ánh Nguyệt thì cậu cam tâm tình nguyện.
"Xời, cậu nghĩ nhiều quá rồi." Cô nàng lắc đầu, bĩu môi: "Họ lại chả thích quá khi thấy tôi tích cực tìm hiểu về đại học như thế. Huống chi ba mẹ tôi chuẩn bị có chuyến công tác tới nước ngoài, tôi ở nhà một mình chán chết. Lớn rồi, tôi được tự do đi đâu đi đó, họ còn chẳng buồn quản."
Triệu Mạc Ngôn gật đầu an tâm.
Thế là cặp đôi trẻ sau những ngày tháng kìm chế để tập trung vào việc học cuối cùng cũng có thể bung xõa. Triệu Mạc Ngôn được Dương Ánh Nguyệt dẫn đi khắp mọi nơi, cậu như thể được mở mang tầm mắt trước thế giới rộng lớn bên ngoài kia.
Và ngày khiến các bạn học sinh chờ đợi và hồi hộp nhất đã đến, ngày công bố điểm số.
Triệu Mạc Ngôn thành công đỗ tốt nghiệp, điểm số cậu đạt được rất cao, chính là thủ khoa tỉnh năm nay, xếp thứ ba cả nước. Ai nấy nhìn vào đều há hốc mồm đầy kinh ngạc. Về Dương Ánh Nguyệt, cô vô cùng căng thẳng ngồi trước màn hình máy tính, bàn tay run rẩy nhấp chuột, l*иg ngực phập phồng lên xuống chờ đợi kết quả hiện ra.
Sau khi có tổng điểm, người con gái sung sướиɠ hét toáng lên: "Ngôn Ngôn, như vậy là tôi đỗ rồi đúng chứ? Chúng ta có thể cùng nhau vào đại học rồi."