“Sao cô lắm chuyện thế? Tôi làm gì thì đó vẫn là chuyện của tôi, liên quan gì tới cô à? Ít nhất tôi cũng chưa cắm cặp sừng dài lên trên đầu cô là được rồi.”
Trương Lạc Vĩ bất giác nhướng mày, đứng trước một loạt những lời trách mắng thốt ra từ miệng Bạc Uyển Như, cậu ta nhăn nhó mặt mày, thỉnh thoảng liếc nhìn đối phương với ánh mắt ngập tràn những tia khó chịu, toàn thân toát ra luồng khí lạnh lẽo. Cậu ta vốn dĩ đang khó chịu khi bị Dương Ánh Nguyệt dùng thái độ ghét cay ghét đắng với mình, bây giờ cộng thêm Bạc Uyển Như chạy tới đây làm loạn, trên trán Trương Lạc Vĩ nổi ba vạch đen, cậu ta hậm hực nghiến răng nghiến lợi nhuận, hung hăng thốt ra từng lời, hoàn toàn chả để tâm tới biểu cảm trên khuôn mặt người yêu.
Vốn dĩ Trương Lạc Vĩ chưa từng thiết tha gì đến cô bạn gái đang đứng ở phía đối diện.
Lúc đầu đồng ý hẹn hò cùng Bạc Uyển Như chỉ vì cô ta xinh đẹp, là hoa khôi trong trường, hơn nữa tính khí dịu hiền, ngoan ngoãn nhất thời thu hút cậu ta. Cộng thêm bên cạnh Trương Lạc Vĩ thời điểm đó vì Dương Ánh Nguyệt ngày nào cũng bám theo cậu ta dai dẳng, làm Trương Lạc Vĩ cảm thấy cực kỳ phiền phức, chán ghét, khác xa so với Bạc Uyển Như nhu thuận như nước.
Và cậu ta chấp nhận ở bên cạnh đối phương, phần lớn là vì nguyên nhân muốn Dương Ánh Nguyệt cách xa mình ra, chứ tình cảm Trương Lạc Vĩ đối với Bạc Uyển Như chỉ là nhất thời, chớm nở. Huống chi, yêu nhau một thời gian, cậu ta càng ngày càng cảm thấy Bạc Uyển Như dường như chẳng giống tưởng tượng của mình ban đầu.
Tình cảm lúc mới yêu thật vui biết bao nhiêu.
Trương Lạc Vĩ khi ấy tận tâm với cô ta từng li từng tí, tính tình Bạc Uyển Như bấy giờ vẫn còn bình thường, tuy nhiên, càng về sau, Trương Lạc Vĩ càng cảm thấy ngột ngạt trong đoạn tình cảm này. Bạc Uyển Như liên tục làm loạn, giận hờn vô cớ, ép buộc Trương Lạc Vĩ phải bỏ thời gian ra dành cho mình, hoàn toàn chưa từng quan tâm tới dù cậu ta đồng ý hay từ chối.
Cả ngày, Bạc Uyển Như léo nhéo bên tai cậu ta, Trương Lạc Vĩ thấy bản thân dường như sắp trở thành kẻ điếc tới nơi, mà đối phương vẫn cứ mặc kệ, chăm chăm bày tỏ ham muốn. Cô ta đem Trương Lạc Vĩ trở thành người hầu kẻ hạ, dần dần, thanh niên bắt đầu chán ghét mối quan hệ giữa cả hai, từ chối tránh mặt Bạc Uyển Như liên tục, mặc xác cô ta làm loạn ầm ĩ hết cả lên.
Hơn nữa, thái độ Dương Ánh Nguyệt dành cho Trương Lạc Vĩ thay đổi ba trăm sáu mươi độ, khiến cậu ta có chút hụt hẫng khi cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau mình biến mất theo người khác. Thế là cậu ta tìm đến Dương Ánh Nguyệt bày tỏ cần giải quyết rõ ràng, tuy nhiên, đối phương nào để vào tai, cộng thêm Bạc Uyển Như sau khi hay tin ngay lập tức nổi trận lôi đình với Trương Lạc Vĩ, hai người cãi nhau càng nhiều và càng gay gắt hơn.
Trương Lạc Vĩ đã cố tình lờ đi, nhưng Bạc Uyển Như cứ cố chấp gây sự bằng được.
Bạc Uyển Như trợn ngược hai mắt, bàn tay cô ta chằng chịt những đường gân xanh, cuộn tròn thành nắm đấm, hừ lạnh một tiếng, gắt gỏng mở miệng: “Trương Lạc Vĩ, anh nói vậy là có ý gì đây? Anh đừng nói là đang có ý định cắm sừng lên đầu em đấy. Ai cho anh cái quyền đó? Cả ngày tìm đến Dương Ánh Nguyệt, hay là anh động lòng với cô ta rồi nên mong rằng hai người nối lại tình xưa?”
Thiếu chút nữa Bạc Uyển Như nổi điên, cô ta gầm gừ thành tiếng, trên khuôn mặt viết rõ hai từ tức giận. Cục tức ấy đương nhiên cô ta nuốt chẳng trôi được. Đã không ưa Dương Ánh Nguyệt từ trước, nay bạn trai Bạc Uyển Như cứ liên tục chạy theo đối phương khiến cô ta ghét cay ghét đắng. Mỗi lần đôi co Trương Lạc Vĩ đều mang thái độ lạnh nhạt, hời hợt càng chọc vào cơn giận trong lòng cô ta, Bạc Uyển Như chả thể hiểu nổi vì nguyên nhân gì mà Trương Lạc Vĩ thay đổi nhanh đến vậy.
Rõ ràng lúc trước đâu hề thế.
Cô ta muốn tách bạn trai cách xa Dương Ánh Nguyệt ra, tuy nhiên, dường như Trương Lạc Vĩ chưa từng để lời Bạc Uyển Như vào tai.
Bao nhiêu nghi vấn cùng câu hỏi khó lòng giải đáp xuất hiện trong đầu.
“Cô nổi điên đủ chưa?” Tiếng thét từ miệng cô gái đang đứng trước mặt lớn đến mức thu hút những người xung quanh làm Trương Lạc Vĩ cảm thấy cực kỳ mất mặt khi bị bọn họ nhìn chằm chằm, ngay lập tức đập bàn trợn mắt cảnh cáo:
“Bạc Uyển Như, tôi nhịn cô đủ rồi đấy. Cô chỉ là bạn gái chứ chẳng phải cha mẹ tôi mà lấy tư cách hỏi hết vấn đề này đến vấn đề khác. Yêu nhau nhưng tôi vẫn cần thời gian riêng tư, tuy nhiên, có vẻ suy nghĩ trong đầu cô càng ngày càng dơ bẩn rồi thì phải. Với cả, cô cũng chưa đủ tư cách ra lệnh cho tôi làm này làm kia.”
L*иg ngực Bạc Uyển Như phập phồng lên xuống, cô ta hoàn toàn mất hết lý trí, lớn tiếng gào thét: “Trương Lạc Vĩ, chuyện này rõ ràng là anh sai, giờ đổ hết lên đầu tôi à? Có bạn gái rồi nhưng cứ lôi lôi kéo kéo Dương Ánh Nguyệt, anh rốt cuộc định làm gì? Tôi vẫn có quyền, nếu anh còn muốn níu giữ quan hệ giữa hai chúng ta thì tự biết đường cách xa Dương Ánh Nguyệt ra, tôi chả dễ dãi đến mức để anh nɠɵạı ŧìиɧ sau lưng đâu.”
Nghĩ đến cái cảnh bị người người cười chê, Bạc Uyển Như ngay lập tức sa sầm mặt mũi, hung hăng quát tháo. Cô ta đường đường là hoa khôi, nếu Trương Lạc Vĩ thật sự cắm sừng thì nhất định bị học sinh trong trường cười thối mũi, nếu muốn chấm dứt ít nhất cũng phải do Bạc Uyển Như đá Trương Lạc Vĩ.
“Tôi chịu cô hết nổi rồi.” Thanh niên hừ lạnh một tiếng, toàn thân tỏa ra sát khí ớn lạnh, liếc xéo Bạc Uyển Như, nhếch môi: “Cô muốn nghĩ gì thì tùy, đếch ảnh hưởng tới tôi, cũng đừng xen vào những gì tôi làm. Đừng khiến tôi chán ghét hơn nữa.”
Trương Lạc Vĩ thà chịu đựng cái cảnh bị Dương Ánh Nguyệt làm phiền trước đây còn hơn là cả ngày cãi nhau một cách vô ích, mệt mỏi cùng Bạc Uyển Như. Thi cử thì sắp tới, chả học được bao nhiêu mà cứ bị Bạc Uyển Như cáu gắt, gây sự. Bực tức hơn nữa chính là ngày ngày cậu ta phải chứng kiến cảnh Dương Ánh Nguyệt và Triệu Mạc Ngôn líu nha líu nhíu như đôi chim ri trong lớp học, như thể muốn phơi bày tình cảm ra cho toàn bộ mọi người cùng biết.
Dứt lời, Trương Lạc Vĩ chạy mất, mặc xác Bạc Uyển Như hậm hực tại chỗ, nghiến răng nghiến lợi giẫm mạnh chân xuống đất.
Cô ta đem chuyện này kể cho bạn thân nghe.
Đối phương hỏi: “Thế bây giờ mày tính xử lý thế nào? Tao thấy Trương Lạc Vĩ chả thiết tha gì đến mối quan hệ này đâu.”
“Đương nhiên là giải quyết tới bến rồi. Dám có ý nghĩ khác khi yêu tao, làm sao tao chấp nhận bỏ qua được.” Bạc Uyển Như khoanh tay trước ngực, khóe môi giật giật, ánh mắt lộ ra những tia nham hiểm:
“Tất cả đều do con nhỏ Dương Ánh Nguyệt khốn kiếp đó. Là nó cố tình câu dẫn Trương Lạc Vĩ khiến bạn trai ngó lơ tao. Dương Ánh Nguyệt từ đầu thích Trương Lạc Vĩ, theo đuổi chẳng được nên mới dở trò muốn trả thù tao. Tao phải tìm thời điểm thích hợp dạy con nhỏ chết tiệt đó một bài học nhớ đời.”
Khuôn mặt Bạc Uyển Như trùng xuống, cô ta mang toàn bộ tội danh đổ hết lên đầu Dương Ánh Nguyệt, hoàn toàn chẳng phân biệt lý lẽ, trong lòng bắt đầu toan tính, tìm mọi cách để hãm hại đối phương.
Cô bạn thân hỏi: “Vậy tiếp theo mày định làm gì? Đã nghĩ ra chưa?”
“Đương nhiên là khiến Dương Ánh Nguyệt không thể ngóc đầu lên được khi dám gây sự với tao rồi. Yên tâm, tao đã nghĩ ra cách.” Bạc Uyển Như đắc ý.