Hai người từ kiểm tra sẹo chuyển sang ôm ấp, đưa tình. Cô có chút si với tấm lưng trần thơm nắng còn anh mê chút ấm áp chạm vào da thịt nên cả hai chưa ai nỡ rời. Chỉ có chút khác, từ người con gái chủ động ôm anh đã đổi thành anh ôm cô.
Ngọc Mẫn áp mặt vào vòm ngực mạnh mẽ. Từ trên đỉnh đầu, cô nghe giọng anh trầm khàn: "Ngọc Mẫn, ngoài em ra không có cô gái nào dám chạm vào người anh!"
"Cả Phương Bình?"
"Dĩ nhiên!"
"Vậy lời con bé nói..."
"Anh không hiểu tại sao Phương Bình lại nói bừa như vậy!"
Nhưng Ngọc Mẫn thì biết: "Con bé yêu anh!"
Thế Phương sững người. Chút dự cảm xấu bấy lâu của anh đã thành sự thật?
"Con bé đã nói thế với em à?" Thế Phương hôn lên tóc người yêu dò hỏi.
Ngọc Mẫn gật đầu.
Thế Phương nén tiếng thở dài. Anh vuốt mái tóc ngắn đen mượt của cô. Từng sợi, từng sợi mềm đan vào tay, mắc thẳng vào con tim yêu nhộn nhạo: "Ngọc Mẫn, anh chỉ yêu em!"
"Em biết!" Chẳng phải anh đã trở về bên cô và cầu hôn luôn rồi sao! Hành động của anh, những việc anh làm và cả chiếc nhẫn anh l*иg vào tay cô nữa, tất cả đã chứng tỏ tình yêu anh dành cho cô. Ngọc Mẫn rất cảm động.
Nhưng Thế Phương vẫn sợ người yêu hiểu lầm rồi sinh buồn phiền tội nghiệp, anh giải thích: "Phương Bình là con gái sếp anh. Anh ấy hi sinh khi đỡ cho anh một phát đạn! Trước khi nhắm mắt, anh ấy đã gửi gắm con bé."
"Em hiểu mà!" Ngọc Mẫn rúc đầu vào ngực anh. Đôi môi cố ý hôn lên vài vết sẹo. Nhiệm vụ của anh quá nguy hiểm. Nếu vị sếp kia không quả cảm thì chắc gì giờ này còn một Thế Phương đứng đây cho cô ôm.
"Anh yên tâm! Em sẽ phụ anh chăm sóc tốt cho con bé!" Đây là việc cần làm để đền đáp phần nào ơn cứu mạng anh năm xưa.
"Cảm ơn em đã tin tưởng và yêu thương anh! Đời này của anh thật đúng có phước phần!" Anh tự nhủ sẽ yêu thương và bù đắp cho cô khi có thể.
"Anh làm bữa trưa cho em nha?" Người con gái trong lòng kiểm tra đã mỏi nên lười biếng nhõng nhẽo.
"Phí bữa trưa là gì?" Anh muốn trêu cô một chút, đưa tay nâng cằm người yêu.
"Là đây!" Cô nhón chân, nhắm mắt hôn lên môi anh vài cái rồi chạy ù về phòng: "Khi nào cơm chín nhớ gọi em ha?" Trước khi đóng cửa phòng, cô ngoái đầu nháy mắt, dặn anh.
"Ừm! Em mau vào nằm cho khỏe!" Anh khoát tay đồng ý rồi nhân tiện đưa ngón trỏ chạm vào môi mình, hơi ấm người yêu vừa ban thưởng vẫn còn, anh bất giác nở nụ cười, nhìn cô gái còn nép bên cánh cửa bất ngờ yêu cầu: "Sau bữa trưa nhớ trả thêm phí cho anh! Chỉ một tẹo thế này, chưa đủ!"
Ngọc Mẫn đỏ mặt, cô lườm anh, đóng ngay cánh cửa. Thế Phương thấy vậy hài lòng cười ha hả. Anh mặc vội chiếc áo đi nhanh vào bếp. Anh phải tranh thủ làm nhanh bữa trưa để còn đòi phí người yêu.
Trong bếp, chàng trai mặc tạp dề vừa thái rau vừa huýt sáo, vẻ mặt hớn hở lọt vào mắt chú Năm vừa đi làm về.
"Con bé đâu mà cháu phải vào bếp?"
"Chú!" Thế Phương vội ngẩng đầu chào nhạc phụ. Anh cười với chú ấy rồi trả lời: "Dạ, em ý mệt!"
Chú Năm hứ một tiếng có vẻ không tin. Nhưng dường như ông cũng đồng tình với việc thằng con rể tương lai vào bếp thay con gái rượu của ông nấu bữa trưa: "Riết rồi cánh đàn ông chúng ta trở thành siêu đầu bếp!"
"Chú nói phải!" Thế Phương bỏ mớ rau sang một bên, thành thục gọt vỏ rồi tỉa hoa củ cà rốt.
"Ngày xưa, lúc mẹ Ngọc Mẫn còn sống, bà ấy chỉ vào bếp khi chú vắng nhà. Còn lại, toàn ăn cơm chú nấu!" Mắt chú Năm đượm buồn khi nhớ về người vợ quá cố: "Nên Thế Phương, con phải biết trân quý người bạn đời!"
"Dạ, con sẽ nghe theo chú!" Đời người vô thường. Hạnh phúc vốn mong manh. Anh thật không nỡ bỏ phí.
"Em yêu! Dậy ăn trưa nào!" Cơm đã chín, bàn ăn cũng đã sẵn sàng, anh vào gọi bảo bối của đời anh.
"Thế Phương, em chưa muốn ăn!" Cô còn ngái ngủ nên lười ăn uống.
"Ngoan, dậy ăn rồi ngủ tiếp!" Anh ngồi xuống cạnh cô, nhẹ nhàng vén đi mớ tóc.
"Không ăn!"
"Vậy anh đói bụng đành phải ăn em!" Nói xong, anh cúi đầu hôn lên môi cô: "Đây là nụ hôn đánh thức nàng công chúa ngủ trưa lười ăn của chàng hoàng tử!"
Ngọc Mẫn vừa si mê vừa buồn cười. Cô cắn nhẹ một cái vào môi anh: "Công chúa đã tỉnh! Hoàng tử không cần hôn nữa!"
"Phản đối! Vì hoàng tử đã nghiện!" Anh ôm lấy mặt cô quyết dây dưa thêm một chút.
Nụ hôn mới đầu còn bông đùa, trêu ghẹo. Phút chốc đã bị đốt nóng vồ vập cuồng si.
"Hai đứa có ăn không? Biết chừng ba ăn rồi đi làm!" Tiếng ba cô từ phòng ăn sang sảng lọt vào tai hai người đang hôn nhau say đắm.
Nụ hôn cuồng nhiệt bất chợt đông cứng. Cô cười. Anh cũng cười.
"Ăn cơm rồi bù sau!" Anh bế cô mạnh mẽ bước ra khỏi phòng.
"Ăn cơm cũng cần người đi bế! Ngọc Mẫn à, ba thấy con gả đi được rồi!" Ba cô cười khà khà rồi xúc bát cơm ăn trước.
Xem ra hình như ông đã cản mũi kỳ đà. Ông phải ăn nhanh rồi đi làm kẻo làm bóng đèn sáng quá mà tội nghiệp hai đứa nhỏ.
"Ba ăn xong rồi! Hai đứa con thủng thẳng ăn sau!" Ông Năm nói to vào nhà tắm nơi thằng con rể đang hầu con gái rượu của ông rửa mặt, rửa tay.