Chương 4 .

Tôi quằn quại nắm lấy ga giường, nước mắt nước mũi lem nhem khắp mặt và tóc, nghẹn ngào nhắm mắt, khi vành vôi chạm vào vết thâm tím ghê sợ trên tay và đùi, cũng là lúc đầu tôi và chạm mạnh xuống gối, tôi lại thϊếp đi.

Nhưng lần này, tôi đã vui sướиɠ nhảy cẫng lên liên tục, tôi được nhìn thấy cô ấy ở phía bên kia đường, đôi mắt nhỏ cong vυ"t, chúng tôi như cá gặp nước lao về phía nhau, mãnh liệt và nhung nhớ phủ đầy trí óc đối phương, nhưng, ánh đèn chói chang cùng tiếng gào thét hung tợn của còi xe tải đã kéo tôi về hiện thực, dây quai cặp bị tháo ra cột vào thân đèn đường khiến tôi bị quật ngã ra đằng sau, phần gáy tê giại, tôi ngồi dậy, yếu ớt tháo nút thắt, đúng rồi, hôm qua tôi không thể chợp mắt được.

Không gỡ được, tôi gảy mạnh quai cặp, run rẩy vuốt mái tóc ngắn, run rẩy khóc không thành tiếng.

Tôi về nhà, vùi mặt vào gối, nháy mắt, gối ướt đẫm lún xuống, xúc cảm lạnh lẽo kì lạ khiến tôi hô hấp khó khăn, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào hình bóng phản chiếu của bản thân, tôi biết, tôi đang rửa mặt.

Tôi như kẻ phê thuốc, ôm lấy tấm chăn to sụ trước mặt, ngón kia liên tục bị ngón nọ chà xát mép thịt mềm khiết chúng hết tróc da lại nhỏ máu. Mơ màng nhìn ra cửa sổ, tôi không muốn chấp nhận sự thật rằng tôi yêu cậu ấy đắm đuối, và người con gái ấy lại chỉ là một phần của cảm xúc trong tôi.

Cậu ấy đã nói với tôi điều này dù biết tôi sẽ khổ sở nhường nào

" Tình yêu của cậu không có thật..."

Tôi kinh hoảng nghẹn họng, phát ra tiếng ê a đứt quãng, nước mắt trào ra ngoài.

Nếu cô ấy đã nói vậy, từng câu từng chữ như đang dịu dàng hủy hoại tôi, đầu tôi không còn thứ gì tồn tại.

say sưa trong khi sương mờ phủ đầy mắt,tôi nhìn cô ấy, trước khi mọi kỉ niệm đối với tôi đã trở thành thứ vô nghĩa...

" xin lỗi, tớ đã khiến chúng ta đau khổ"

Tôi không nói được gì, gục ngã vào lòng đối phương, cảm nhận hơi ấm trên mái tóc, đến cái vuốt lưng gần gũi, thoắt cái đã tan biến như một giấc mơ.

Lăn lộn trên bãi cỏ, nhìn vào bầu trời xanh tối giản dị, tôi muốn lại được nhìn thấy hình bóng ấy.

" Tớ ước gì, tớ sẽ chỉ làm cậu khóc"

" tớ cũng ước sẽ miễn nhiễm được với niềm đau xót mà cậu mang lại."

Thật ngọt ngào, khi biết được cô ấy cũng yêu tôi, nhưng thật khó khăn khi tôi chẳng thể níu kéo được suy nghĩ của bản thân.

Xin đừng để tôi hụt hẫng như thế...