Chương 28: Đi đến Vân Nam (1)

Edit: Nhật Dương

Không có Trương Lệ Tuyên trăm phương ngàn kế ngăn trở, hai người cũng yên ổn thật lâu mà không gặp phải bất kỳ trở ngại nào; sau khi Lăng Lệ nghe em trai cô nói chuyện Trương Lệ Tuyên cố ý chạy đến chỗ hướng dẫn viên của Lâm Dung để làm khó Lâm Dung thì cũng thay đổi ấn tượng với cô ta, đổi lại càng thêm yêu thích Lâm Dung.

Lại nói đến Trương Lệ Tuyên chắc chắn phải tuyệt vọng rồi, đặc biệt là khi nghe Lăng Tị Hiên nói chắc như đinh đóng cột với cô ta rằng cha mẹ anh và Lâm Dung đã gặp mặt nhau rồi, hai người đã đính hôn, nếu như cô ta tiếp tục chống đối với Lâm Dung thì cũng chính là chống đối với nhà họ Lăng, cũng càng phải ý thức được rằng Lăng Tị Hiên không chỉ đơn giản là động lòng với Lâm Dung mà là thật lòng muốn ở cùng một chỗ với Lâm Dung cả đời. Tuy cực kỳ không cam tâm, cũng như mặc dù có một người cha quyền lực nhưng cấp bậc của ba Trương Lệ Tuyên cũng chỉ bằng Lăng Trung Thiên, hơn nữa rõ ràng còn không được coi trọng bằng Lăng Trung Thiên, quan trọng hơn là quyền lực của nhà họ Lăng bởi vì danh tiếng hiển hách tài đại khí thô của tập đoàn Lăng Vân mà càng thêm vang dội, cho nên Trương Lệ Tuyên càng không dám đi khıêυ khí©h nhà họ Lăng.

Không còn mấy ngày nữa là tới gần cuộc thi tiếng Anh cấp sáu, mỗi lần thấy dáng vẻ khẩn trương của Lăng Tị Hiên mỗi lúc gọi điện thoại hay là gặp mặt đều hỏi cô chuẩn bị như thế nào, Lâm Dung nhịn không được nghĩ đến cuộc thi cấp bốn lần trước.

Tiếng Anh của Lăng Tị Hiên rất kém, cũng vì chuyện này mà lúc ở nhà hầu như đều bị "kỳ thị", bây giờ không chỉ riêng ba mẹ mà chị gái và anh rể anh đều sẽ nhịn không được mà trêu anh mấy câu, ngay cả Cao Viễn mới bốn tuổi cũng biết tiếng Anh của cậu nhỏ không tốt, mỗi lần Lăng Tị Hiên nhận lệnh của chị anh nhìn Cao Viễn làm bài tập, đứa nhỏ này luôn bĩu môi, lơ đễnh nói: "Hừm, tiếng Anh của cậu kém như vậy, còn trông nom cháu? Nếu không thì như vầy đi, cháu nói một từ đơn, nếu cậu không biết thì phải để cháu đi chơi, có được hay không?" Từ nhỏ Cao Viễn đã ở nước ngoài trong một thời gian dài, tuy chỉ có bốn tuổi nhưng trình độ tiếng Anh thật sự không thua gì tiếng mẹ đẻ nên tự nhiên sẽ không để Lăng Tị Hiên vào trong mắt.

Mỗi lần Lăng Tị Hiên đều tức muốn nổ phổi, nóng nảy muốn đánh nó. Cũng bởi vì anh như vậy nên lúc ở nhà luôn bị mất mặt, cho nên Lăng Tị Hiên cảm thấy tiếng Anh rất quan trọng, luôn lo lắng Lâm Dung học tiếng Anh không tốt, mặc dù anh biết tiếng Anh vẫn là môn thế mạnh của Lâm Dung, nhưng cuộc thi cấp bốn trước anh còn khẩn trương hơn Lâm Dung, bởi vì lo lắng Lâm Dung thi không tốt nên anh lôi kéo Lâm Dung đi nhà sách, gần như mang về tất cả các sách có liên quan đến cuộc thi cấp bốn, càng quá hơn là còn tìm cho Lâm Dung một giáo viên trong ban ủy viên của cuộc thi cấp bốn để phụ đạo cuối tuần cho cô, Lâm Dung cảm thấy vừa buồn cười lại vừa không cần thiết, cho nên không muốn đi, ai ngờ mỗi cuối tuần Lăng Tị Hiên đều đi cùng cô, sau hai tháng, Lâm Dung cảm thấy cô không học được gì hữu dụng nhưng Lăng Tị Hiên lại thu hoạch không nhỏ, trình độ tiếng Anh tiến bộ rất lớn. /dđlqđ/truyenhh///

Lâm Dung dễ dàng vượt qua cuộc thi cấp bốn, hơn nữa còn lấy được số điểm cao đến mức khiến người ta cảm thấy rất khó tin – 668 điểm. Hôm có kết quả, Lăng Tị Hiên đi họp cả ngày, Lâm Dung tự mình tra kết quả, Lăng Tị Hiên còn khẩn trương hơn cô, sau khi tra được kết quả Lâm Dung gửi tin nhắn cho anh biết, không ngờ Lăng Tị Hiên nhất thời không có phản ứng gì, qua một lúc lâu mới gọi điện thoại tới, thử thăm dò hỏi: "Dung Dung, thật sự là 668 sao? Có phải em nhìn lầm rồi hay không?"

Lúc đó Lâm Dung tức đến mức thiếu chút nữa không thở nổi, hét lên một câu: "Tự anh tra đi" xong thì trực tiếp cúp máy.

Vốn Lăng Tị Hiên tưởng rằng trình độ tiếng Anh của bạn gái anh cao thì anh cũng có thể cáo mượn oa hùm, không hề bị người kỳ thị nhưng Lăng Tị Hiên không ngờ ngược lại chính anh bị đả kích càng nhiều —— Cao Viễn luôn luôn chớp mắt nghiêm túc nói với Lăng Tị Hiên: "Cậu nhỏ, cậu phải học tốt tiếng Anh, con có thể làm gia sư cho cậu, cậu cho con học phí là được rồi, nếu không thì chắc chắn chị Lâm Dung sẽ bỏ cậu."

Mỗi lần Lăng Tị Hiên nghe nói như vậy, đặc biệt là chữ "chị" chói tai kia thì đều xúc động muốn ném Cao Viễn từ trong phòng ra.

Trước cuộc thi cấp sáu, Lăng Tị Hiên khích lệ Lâm Dung: "Thi thật tốt nha, thi tốt sẽ có thưởng."

Lâm Dung nghe nói như vậy thì nhất thời hưng phấn, vẻ mặt mong đợi hỏi: "Được được, thưởng gì vậy?"

Lăng Tị Hiên chỉ là thuận miệng nói, thấy Lâm Dung tưởng thật, vì vậy hùa theo cô: "Em muốn gì nào?"

"À......" Lâm Dung suy nghĩ một lúc cũng không nghĩ ra bản thân còn thiếu thứ gì, vừa nghĩ nếu chỉ để Lăng Tị Hiên mời cô đi ăn thì quá có lợi cho anh rồi.

Thấy Lâm Dung không nghĩ ra, Lăng Tị Hiên cười hỏi: "Nếu như thi tốt thì anh dẫn em đi chơi mấy ngày được không? Muốn đi đâu chơi nào?"

"Ừ, được, vậy chờ em nghĩ ra đi đâu thì sẽ nói cho anh biết."

Lâm Dung vốn cảm thấy cuộc thi cấp sáu sẽ không có vấn đề gì, trước đó hầu như không có ai là không thi qua, hơn nữa nền tảng tiếng Anh của cô cũng rất chắc, cho nên rất vui vẻ đi thi. Không ngờ đề thi lần này tương đối khó,

hơn nữa khối lượng đề cũng rất lớn, vị giáo viên trước kia phụ đạo cô vẫn dặn dò cô thả chậm tốc độ từ từ làm, nghiêm túc kiểm tra. Kết quả cô nghe lời làm rất chậm, đến lúc còn có một mục lớn chưa làm thì thời gian chỉ còn lại hai phút nữa là phải nộp bài, Lâm Dung lập tức luống cuống, luống cuống tay chân viết xong phần đề cuối cùng, nhìn giáo viên cầm bài thi của cô đi mà trong lòng lại hối hận và khổ sở nói không nên lời.

Lăng Tị Hiên vẫn ở ngồi ở trong xe bên ngoài trường thi chờ Lâm Dung ra ngoài, sau khi cuộc thi kết thúc có rất nhiều người đi từ trong trường thi ra ngoài, vừa đi vừa mắng, đều oán trách đề năm nay quá khó, khối lượng đề thi cũng quá lớn, tất cả mọi người đều nói mình không đậu. Lăng Tị Hiên đang lo lắng Lâm Dung, đột nhiên thấy cô cúi đầu từ từ đi ra khỏi trường thi, bộ dạng không vui, Lăng Tị Hiên vội vàng xuống xe đi tới bên cạnh Lâm Dung, khẽ hỏi: "Làm sao vậy Dung Dung? Thi không tốt sao?"

Lâm Dung chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt đau khổ uất ức nói: "Không thể đi ra ngoài chơi......"

Lăng Tị Hiên nghe vậy thì cười to, sờ sờ tóc Lâm Dung: "Bé ngốc, em thật cho là thi không tốt thì anh sẽ không dẫn em đi chơi sao? Nói đi, muốn đi đâu? Bây giờ chúng ta đi."

Lâm Dung khó tin hỏi: "Còn có thể đi chơi sao? Nhưng không phải anh nói thi tốt mới dẫn em ra ngoài chơi."

///truyenhh///die64ndanlq^uydon////

Thật vất vả ngưng cười Lâm Dung lại nhịn không được cười ra tiếng: "Đồ ngốc, đó là anh chọc em thôi." Cô bé Lâm Dung này, thật là ngốc đến đáng yêu.

"A." Lâm Dung mơ mơ hồ hồ gật đầu một cái sau đó lại ngẩng đầu lên nói: "Vậy em muốn đi biển chơi."

Lăng Tị Hiên khẽ nhíu mày nhưng không dễ phát hiện, sao suy nghĩ của Lâm Dung luôn không giống với người bình thường, không phải nên đi biển chơi vào mùa hè mới vui sao? Bây giờ là mùa đông, sân trượt tuyết mới là nơi thích hợp đi chơi nhất, huống chi gần thành phố có một sân trượt tuyết rất lớn.

"Dung Dung, đi trượt tuyết thì sao? Hiện tại đến sân trượt tuyết chơi rất vui." Lăng Tị Hiên đề nghị.

"Em không muốn, em ghét trượt tuyết, em sợ." Không đợi Lăng Tị Hiên nói xong, Lâm Dung đã quả quyết cự tuyệt, khi cô còn bé thì bị ngã sấp xuống một lần trong lúc trượt tuyết, còn để lại một vết sẹo trên tay, vậy nên bây giờ trong tâm lý vẫn còn sợ trượt tuyết, rất có cảm giác nghe đến đã sợ.

Thấy cô thật sự sợ, Lăng Tị Hiên vội nói: "Được được được, vậy chúng ta không đi sân trượt tuyết, nhưng mà bây giờ là mùa đông, bờ biển không có gì hay chơi, chờ mùa hè chúng ta lại đi. Vân Nam thì sao, nếu không thì chúng ta đi Vân Nam?"

"Nhưng mà rất xa", tụi cô lại ở phương Bắc, "Em chỉ có thể ra ngoài bốn năm ngày, nếu không thì phải xin nghỉ, mà chỉ có hai người chúng ta đi thôi sao?"

"Ừ, hai người chúng ta đi, có được không? Chúng ta đi máy bay, sẽ rất nhanh, bốn năm ngày là đủ rồi."

Lâm Dung do dự, mặc dù quan hệ của hai người đã rất ổn định, Lâm Dung cũng càng lúc càng xác định và tin tưởng tình cảm mà Lăng Tị Hiên dành cho cô, còn thường thường bị sự nghiêm túc của anh làm cảm động, ôm hôn môi cũng là chuyện rất bình thường rồi, nhưng muốn đơn độc đi chơi bốn năm ngày với Lăng Tị Hiên, Lâm Dung vẫn còn có chút khẩn trương, đối với chuyện giữa nam và nữ, cô vẫn chưa chuẩn bị xong, mặc kệ là trên phương diện sinh lý hay tư tưởng.

Đương nhiên Lăng Tị Hiên cũng đại khái đoán được Lâm Dung lo lắng, anh đương nhiên hi vọng anh có thể nhanh chóng ở cùng một chỗ với Lâm Dung, mỗi ngày ở cùng một chỗ với Lâm Dung, nhìn thấy nghe được, thỉnh thoảng cũng có thể sờ được nhưng lại không ăn được, thật là một chuyện vừa vui vẻ lại vừa hành hạ người. Trong lúc hai người lui tới, Lăng Tị Hiên luôn là người chủ động trong chuyện kia, đương nhiên anh chủ động cũng rất có kỷ xảo, luôn là vừa chủ động vừa nghĩ biện pháp khiến Lâm Dung thích ứng trong thời gian ngắn nhất. Hiện tại hai người ở chung một chỗ, ôm cô, hôn cô thậm chí là vuốt ve cô, ôm cô ngồi trên người anh, trên căn bản là Lăng Tị Hiên cũng làm được, cho nên mới nghĩ đến việc dẫn cô đi chơi. Nhưng mà anh cũng biết Lâm Dung đơn thuần ngây thơ và chưa có chuẩn bị, cũng không thể ép quá gấp. Bây giờ thấy Lâm Dung do dự đành cười khổ hỏi: "Vẫn chưa tin anh sao?"

Lâm Dung cúi đầu không lên tiếng.

Lăng Tị Hiên thấy như vậy thì lập tức đưa tay phải ra: "Dung Dung, anh bảo đảm sẽ không ép buộc em, cũng sẽ không cưỡng ép, có được hay không?"

"Thật?" Lâm Dung ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Ừ, là thật."

"Vậy được, em tin tưởng anh."