Editor: Trịnh Phương.
Trong vài ngày sau đó, Lăng Tị Hiên vẫn ở trong căn hộ ở gần trường Lâm Dung của mình. Bởi vì không muốn gặp mặt Lăng Lệ, cho nên ngay cả nhà anh cũng không trở về, Lăng Lệ gọi điện thoại anh cũng không nhận, còn gửi nhắn tin cho cô ấy, nói: "Tốt nhất chị cũng đừng gọi điện thoại cho Lâm Dung, em kéo số của chị vào danh sách đen của điện thoại cô ấy, chị muốn gọi cũng không gọi được."
Lúc này Lăng Lệ mới ý thức được em trai tức giận bao nhiêu. Ngẫm lại mình ngày đó quả thật cũng có chút quá đáng đối với Lâm Dung, chính mình cũng biết bản thân đuối lý, không thể làm gì khác hơn là chờ Lăng Tị Hiên bớt giận.
Bởi vì hơn một năm chưa trở về nước, cho nên sau khi ở lại nhà mấy ngày, vợ chồng Lăng Lệ cùng Cao Vân liền đưa Cao Viễn tới nhà cha mẹ Cao Vân ở Phổ Giang thăm họ. Ông bà nội lâu như vậy không được thấy cháu trai, đương nhiên rất muốn gặp đứa bé, vì vậy cũng không cam lòng lại để cho bọn họ đi, cho nên Lăng Lệ một mực ở lại nhà mẹ chồng một tuần lễ thì mới trở về.
Sau khi trở về, mới vừa dàn xếp ổn thỏa, Lăng Lệ liền không kịp chờ đợi thúc giục chồng mình gọi điện thoại cho Lâm Dung. Cao Vân thấy vợ như vậy, không khỏi trêu chọc cô: "Anh cảm thấy là nếu anh gọi thì có vẻ không có thành ý, vậy có phải là em nên tự mình gọi không?"
"Em biết rõ, nhưng Tị Hiên nói rồi, nó kéo số điện thoại của em vào danh sách đen của Lâm Dung, em gọi cho người ta thế nào?" Lăng Lệ dĩ nhiên cũng biết mình tự gọi thì sẽ có thành ý hơn, nhưng cô cảm thấy mất mặt, huống chi Lăng Tị Hiên cũng nói như vậy.
"Vậy còn không nói cho anh biết, dùng của điện thoại của anh, hoặc là dùng điện thoại cố định của nhà mình gọi không được sao?"
Lăng Lệ vẫn còn do dự không thể quyết định: "Không cần phải như vậy chứ? Anh gọi đi!"
Cao Vân thấy vợ như vậy, không thể làm gì khác hơn là lấy điện thoại chính mình bấm số của Lâm Dung, đưa tới bên tai vợ: "Tốt lắm, kết nối rồi, mình* nói đi!"
* Cách nói thân mật giữa vợ chồng. Thường thì người ta sẽ nói “vợ- chồng”, “anh- em”,… Cách xưng hô “mình- mình” thể hiện hai người rất thân mật, yêu thương nhau, tuy hai mà một.
Khóa học buổi chiều đã kết thúc, Lâm Dung đang chuẩn bị tới canteen ăn cơm, đột nhiên nhận được một số xa lạ gọi tới, vì vậy vừa đi vừa nhận.
"Alo, xin chào." di(end&anl*e!qu`y_do+n
Lâm Dung đã nói chuyện, Lăng Lệ không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nhận lấy điện thoại, đồng thời hung ác trợn mắt nhìn chồng mình một cái.
"Này, Lâm Dung, là chị, Lăng Lệ."
"Ách...... Chào chị ạ." Lăng Lệ đột nhiên gọi điện thoại tới, Lâm Dung lắp bắp kinh hãi cùng giật mình, suy nghĩ một chút tới dáng vẻ lạnh lùng của Lăng Lệ ngày đó, không khỏi sợ run cả người. Lần này không biết Lăng Lệ lại muốn khó mình như thế nào, huống chi lúc này Lăng Tị Hiên lại không có ở bên canh.
"Cái đó...... Lâm Dung, ngày đó tâm tình chị không tốt, cho nên không chú ý tới cảm nhận của em, chị không nên đối xử với em như vậy."
"...... A, không có chuyện gì, chị." Nghe được câu này, Lâm Dung cũng hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề, Lăng Lệ thế nhưng lại như nói xin lỗi với mình!
"A, không có việc gì là tốt, buổi tối em có tiết học nào không? Nếu không có thì hiện tại chị đi đón em. Lần trước cũng không dẫn em đi thăm nhà một chút, tối hôm nay tới xem một chút đi!" Lăng Lệ rốt cuộc cũng vẫn là một người lãnh đạo, mặc dù nói xin lỗi với người ta, mời người ta đến nhà chơi, nhưng trong giọng điệu vẫn mang theo giọng điệu không cho cự tuyệt.
"Vâng, được, cảm ơn chị." Bản thân có thể làm hòa cùng Lăng Lệ, Lâm Dung đương nhiên là rất vui vẻ. Nói thật, từ sau ngày rời khỏi nhà Lăng Lệ, mặc dù ngoài miệng mình không nói gì, thế nhưng sự việc kia vẫn giống như một tảng đá khổng lồ nặng nề đè trong lòng của mình, khiến mình không thoải mái, chớ nói chi là vui mừng. Mấy ngày nay, mình thậm chí một mực nghĩ, có cần chủ động gọi điện thoại cho Lăng Lệ hay không, giải thích rõ ràng cho chị ấy, tranh thủ để chị ấy tiếp nhận mình, nhưng vẫn do dự không gọi vì sợ bị chị ấy trực tiếp cự tuyệt. Hiện tại Lăng Lệ lại chủ động gọi điện thoại, vậy khẳng định là vấn đề đã được giải quyết. Nghĩ tới những điều này, Lâm Dung không khỏi muốn cười lên tiếng, chỉ là cô lập tức lại nghĩ tới một vấn đề khác.
"Cái đó...... Chị, em có nên gọi Lăng Tị Hiên đi cùng không ạ?"
"Không cần không cần, ngàn vạn lần không được gọi nó, bây giờ Tị Hiên còn đang tức giận, nếu như em nói cho nó biết, nó khẳng định sẽ không cho em tới." Nghĩ đến em trai, Lăng Lệ liền trở nên đau đầu. Tị Hiên sẽ không dễ dàng giận chính mình, nhưng khi nó thật sự nóng giận thì liền phiền toái, mình còn không biết lúc nào mới có thể nói chuyện với đứa em trai này đây.
"Oh, vậy cũng tốt, vậy em chờ chị ở cửa trường học được không ạ?"
"Ừ, được, em không phải gấp, khoảng 20 phút sau thì chị mới có thể đến."
"Vâng, được, chị. Vậy, hẹn gặp lại." Cúp điện thoại, Lâm Dung quả thật vui mừng muốn nhảy dựng lên, suy nghĩ một chút, cô vẫn bấm số của Lăng Tị Hiên.
"Dung Dung, đã tan lớp rồi sao?" Lúc này Lăng Tị Hiên còn đang họp, một điện thoại đã tắt máy, nhưng máy đặc biệt dành riêng cho Lâm Dung vẫn chưa bao giờ tắt. Nghe thấy tiếng điện thoại, anh liền biết là Lâm Dung gọi tới, cho nên ra khỏi phòng họp nhận điện thoại. Anh nhìn đồng hồ —— bây giờ còn chưa đến năm giờ, theo lý thuyết thì Lâm Dung vẫn chưa tan lớp mới đúng?
"Ừ, hôm nay giáo sư có chuyện nên đi trước, em có một tin tức tốt muốn nói cho anh!"
Mỗi một chữ mà Lâm Dung nói ra đều giống như muốn bay lên. Nghe giọng điệu của cô, Lăng Tị Hiên nghĩ cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ vui mừng của Lâm Dung, khóe miệng không nhịn được nhẹ nhàng giương lên.
"Tin tức tốt gì mà làm em vui mừng đến vậy?" di*end)anl-e#qu^yd(on
"Chị vừa mới gọi điện thoại cho em, còn nói xin lỗi với em, hơn nữa còn mời em buổi tối đến nhà chị ấy!" Trong giọng nói của Lâm Dung không ức chế được vui sướиɠ.
Khóe miệng vừa mới giương lên vì Lâm Dung vui vẻ của Lăng Tị Hiên giờ phút lại thay đổi còn nhanh hơn so với lật sách: "Cái gì? Chị ấy gọi điện thoại cho em rồi?" Nói giỡn, làm sao có thể, điện thoại di động của chị ấy rõ ràng không thể gọi cho Lâm Dung được. Không đúng không đúng, đợi chút......
"Dung Dung, không phải là chị ấy dùng điện thoại của anh rể để gọi cho em chứ?"
"Vâng, có lẽ là vậy, dù sao thì cũng không phải điện thoại của chị ấy."
"Không cho đi." Ai biết chị của anh lại có âm mưu quỷ kế gì. Chị ấy lăn lộn trong thương trường nhiều năm như vậy, nếu muốn chỉnh người thì nhất định là dễ như trở bàn tay, hơn nữa còn có một Trương Lệ Tuyên quỷ kế đa đoan, Lâm Dung đơn thuần trong sáng như vậy sao có thể là đối thủ của bọn họ, không bị bắt nạt mới là lạ.
"Nhưng chị thật sự nói xin lỗi với em rồi, hơn nữa em cũng muốn hiểu chị hơn, không muốn làm khó anh." Lâm Dung nhỏ giọng giải thích.
Lăng Tị Hiên giờ mới hiểu được đây là Lâm Dung suy nghĩ vì mình, trong lòng không khỏi ấm áp, cẩn thận nghĩ lại một chút, chị anh cũng không phải là loại người khẩu phật tâm xà*. Nếu chị ấy chủ động nói xin lỗi với Lâm Dung, chắc hẳn là cũng đã hiểu ra, biết mình không nên làm như vậy.
* Tỏ vẻ đàng hoàng, đứng đắn nhưng trong bụng lại xấu xa, độc ác.
"Vậy, được rồi." Lăng Tị Hiên nhìn người trong phòng đều đang chờ mình trở lại họp—— hôm nay là buổi tổng kết công việc trong nửa năm của đoàn, sư trưởng cũng còn phải tới dự thính*, nhưng do dự một chút, anh vẫn nói: "Chúng ta cùng đi, anh đi đón em."
* Dự thính: Tham gia hội nghị nhưng không được quyền phát biểu và biểu quyết.
"Không cần, không muốn, anh không cần đi, tự em là được rồi, chị nói một lát nữa sẽ tới đón em."
"Không được." Lăng Tị Hiên cau mày.
"Thật sự không có việc gì. Hơn nữa, chị nói rằng không nên cho anh biết, em đã mạo hiểm nói cho anh biết, anh cũng không thể bán (đứng) em chứ?" Lâm Dung cố ý thể hiện bản thân vô cùng đáng thương.
Lăng Tị Hiên nghe xong thì không khỏi cười: "Nói như vậy, em chính là trọng sắc khinh bạn phải không?"
TruyenHD!qu~yd+on
"Chính là như vậy, em muốn tự đi." Rèn sắt khi còn nóng.
"Ừ, vậy cũng được, có chuyện gì thì gọi điện cho anh, buổi tối anh tới đón em." Lăng Tị Hiên đang suy nghĩ xem nên làm gì trong cuộc họp. Hiện tại Lâm Dung không cho anh đi cùng, vừa đúng lúc anh còn có thể tiếp tục tham gia cuộc họp, nếu không, tối khẳng định lại bị ba phê bình.
"Vâng, được, bái bai."
Đợi ở cửa trường học trong chốc lát, Lâm Dung rất nhanh đã thấy được một chiếc Audi A8 giống xe của Lăng Tị Hiên dừng lại bên cạnh mình.
Lăng Lệ cười mà đi ra từ trong xe, mở cửa xe cho Lâm Dung ngồi lên ghế lái phụ.
Lâm Dung ngồi lên xe, suy nghĩ trong chốc lát, vẫn không biết nên mở miệng thế nào.
Thấy Lâm Dung mang vẻ mặt nghi hoặc, Lăng Lệ tự nhiên biết cô nghĩ gì, bởi vì cách nhìn nhận thay đổi, cho nên cũng cảm thấy Lâm Dung hết sức dễ thương, vì vậy hỏi cô: "Dung Dung, có phải em muốn hỏi tại sao xe của chị giống xe của Tị Hiên không?"
Lâm Dung vừa nghe liền kinh ngạc lần hai. Điều thứ nhất làm cô kinh ngạc chính là không biết tại sao Lăng Lệ lại biết được suy nghĩ của bản thân; điều thứ hai quan trọng hơn, chính là Lăng Lệ vậy mà lại gọi cô là "Dung Dung"! Cô chưa bao giờ cảm thấy tên của mình dễ nghe như vậy. Nghe thấy Lăng Lệ gọi mình như vậy, Lâm Dung cảm động muốn chết, lập tức đỏ tròng mắt. Nhưng cô lập tức liền khôi phục như cũ, cười hỏi Lăng Lệ: "Chị, làm sao chị biết em muốn hỏi chuyện này?"
Lăng Lệ cảm thấy đùa Lâm Dung rất vui: "Tiểu nha đầu, em nghĩ gì thì đều viết trên mặt hết rồi, chị vừa xuống xe đã thấy."
"Oh......" Lâm Dung có chút ngượng ngùng cúi đầu, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, mình thật đúng là, đυ.ng phải một nhà toàn người có trình độ cao như vậy. Mặc kệ là Lăng Tị Hiên, mẹ Lăng, Lăng Trung Thiên, hay là chị Lăng Lệ hiện tại đang ở trước mắt, cũng đều có thể đoán ra suy nghĩ của mình một cách vô cùng chính xác. D%ĐL)Q_Đ
"Lúc em vừa lên đại học, Tị Hiên cũng vừa lên làm đoàn trưởng, hơn nữa còn vừa lập được quân công hạng nhất, đó là lần đầu tiên nó lập quân công hạng nhất, ba rất vui mừng, cho nên mua cho bọn chị hai chiếc xe giống nhau." Lăng Lệ vừa lái xe vừa giải thích cho Lâm Dung: "Có phải cảm thấy chị nên dùng một chiếc xe tốt hơn không?"
"Vâng." Lâm Dung trung thực mà gật gật đầu, đó là dĩ nhiên. Lăng Lệ là ai, đừng nói cô ấy, mấy chủ công ty con dưới trướng tập đoàn Lăng Vân đều lấy xe Bentley ra rêu rao khắp nơi, hiện tại Lăng Lệ lái một chiếc Audi thật sự là rất bình dân, nếu như lấy bọn họ ra so sánh, đoán chừng tất cả mọi người sẽ cho rằng bọn họ là ông chủ của Lăng Lệ.
Lăng Lệ cười cười: "Đây là đồ ba tặng nha. Ban đầu, khi chị cùng Cao Vân nhất định muốn kinh doanh, ba không đồng ý, mấy năm nay vẫn luôn rất lạnh nhạt đối với bọn chị, biết những năm gần đây bọn chị làm ăn rất tốt thì mới thay đổi thái độ, lúc ông tặng chiếc xe này cho chị, đại khái cũng có ý thấu hiểu cùng tha thứ cho hai vợ chồng chị, cho nên chị cùng Cao Vân vẫn luôn rất thích chiếc xe này. Trong nước, bọn chị cũng chỉ giữ lại chiếc xe này."
"Như vậy sao. Vậy lúc ấy có phải chú rất muốn bọn chị tham gia quân đội hay không?"
"Đúng vậy, tính tình của ba chị lúc ấy rất bướng bỉnh, hơn nữa ông luôn cảm thấy, trên thế giới này, trừ làm quân nhân ra, không có việc gì là đứng đắn, nhưng bây giờ đã tốt hơn nhiều."
Lâm Dung le lưỡi một cái, không nói gì. Một lát sau, cô giống như đột nhiên nhớ ra chuyện gì, hỏi: "Vậy có phải Lăng Tị Hiên bị chú bắt buộc đi làm lính hay không?" Lâm Dung đột nhiên nhớ tới phim “Tình cảm mãnh liệt thiêu đốt năm tháng” mà mình vô cùng thích, Thạch Quang Vinh trong phim đó không phải là như vậy phải không? Ép buộc con mình đi làm lính, cũng cho là chỉ có làm lính mới là yêu nước, hơn nữa còn không cho con lớn nhất của mình là Thạch Lâm thi đại học.
"Ha ha, thật ra thì cũng không tính là Tị Hiên bị bắt buộc. Lúc ấy, khi ba hỏi nó muốn vào trường quân đội hay không, nó liền nói sao cũng được, ba vừa nghe vậy dĩ nhiên rất vui mừng, liền cho nó vào đó học. Thật ra thì trong lòng Tị Hiên cũng rất thích làm quân nhân."