Edit: Lạc Thần
Sáng sớm ngày thứ ba, hai tiết đầu Lâm Dung không có lớp, vì vậy sau khi rời giường tắm rửa sạch sẽ, mới vừa xoa xoa tóc, còn chưa kịp ăn cơm, thì Lăng Tị Hiên gọi điện thoại cho cô.
“Dung Dung, rời giường chưa?”
“Ừ, mới vừa dậy được một lúc.”
“Còn chưa ăn cơm đúng không? Anh vừa trở về, hiện tại đi đón em được không? Chúng ta cùng nhau ăn.” Lăng Tị Hiên mới vừa xuống máy bay liền lái xe về nhà, chuẩn bị lái xe đi đón Lâm Dung.
“À, được, anh đến thì gọi điện thoại cho em.”
Nhìn Lâm Dung vừa lên xe, Lăng Tị Hiên không nhịn được nhíu chặt chân mày: “Mới vừa tắm rửa gội đầu?” Anh tự tay sờ sờ, còn ướt nhẹp.
“Ừ, tắm buổi sáng.”
“Sao không nói trước với anh một tiếng, tóc ướt như vậy em đi ra ngoài, cũng không sợ bị cảm à?” Lăng Tị Hiên có chút đau lòng trách cứ cô.
Thấy Lăng Tị Hiên quan tâm cô như vậy, Lâm Dung có chút ngượng ngùng: “Không có việc gì, trước kia em cũng thường như vậy đi ra ngoài.”
Lăng Tị Hiên không nói gì nữa, mở cửa sổ xe cho gió thổi vào.
“Muốn ăn cái gì?” Lăng Tị Hiên hỏi.
“Tùy tiện, buổi sáng anh ở trên máy bay chưa ăn gì đúng không, có đói bụng không?”
Lăng Tị Hiên khóe miệng hất lên trên, cười cười: “Ừ, có chút.”
Lâm Dung nhìn ngoài xe một chút, cách đó không xa có một tiệm sữa đậu nành đã lâu năm, cô quay đầu nói với Lăng Tị Hiên: “Nếu không chúng ta đi uống sữa đậu nành đi, rất lâu không có uống.”
“Ừ, đi thôi.” Dừng xe xong, Lăng Tị Hiên dẫn Lâm Dung vào tiệm.
Sau khi uống xong sữa đậu nành, Lăng Tị Hiên quan tâm nhìn Lâm Dung: “Nhân lúc còn nóng uống nhanh lên một chút..., nếu không một lát nữa em nhất định sẽ bị cảm.”
“Ừ.” Lâm Dung cảm kích cười cười, nghe lời uống sữa đậu nành.
Cơm nước xong rồi, Lâm Dung phải đi, Lăng Tị Hiên gọi cô lại: “Đợi lát nữa, chờ tóc của em khô chúng ta lại đi ra ngoài.” Nói rồi sờ sờ tóc của Lâm Dung: “Không sai biệt lắm, một lát nữa là được.”
“Ờ.” Lâm Dung khéo léo gật đầu.
“Còn muốn uống sữa đậu nành nữa không?”
“Không cần, anh luôn luôn nhìn em ăn cơm, sao anh không ăn, ăn nhiều một chút đi.”
Không biết vì sao, Lăng Tị Hiên luôn thích nhìn Lâm Dung ăn, lúc hai người ở chung một chỗ ăn cơm, anh thường thường không thể nào ăn, chỉ nhìn Lâm Dung —— Khi Lâm Dung ăn thường không chú ý tướng ăn của mình, không hề có một chút dáng vẻ thục nữ nào, những thứ đồ ăn có xương cốt gì đó như sườn cánh gà nướng, từ trước đến giờ là cô trực tiếp cầm bằng tay, còn thường thường ăn đến mức miệng dính đầy dầu mỡ và hạt cơm, mấu chốt nhất là sau khi ăn xong còn không dùng giấy lau, trực tiếp lè lưỡi liếʍ sạch sẽ, như một chú chó nhỏ; thấy Lăng Tị Hiên ăn xong sau đó theo thói quen dùng giấy lau miệng Lâm Dung còn luôn cười chua anh, làm cho Lăng Tị Hiên dở khóc dở cười. Thế nhưng những điều đó ở trong mắt Lăng Tị Hiên đều đáng yêu đến cực điểm, mỗi lần nhìn cô ăn cái gì vẻ mặt đều giống như đứa bé thấy kẹo, nhất là nhìn động tác cô lè lưỡi liếʍ sạch sẽ đôi môi thì mỗi lần đều làm cho Lăng Tị Hiên có cảm giác đặc biệt mãnh liệt muốn hôn sự vọng động của cô.
“Ừ, được.” Lăng Tị Hiên cười cười, lại ăn thêm một ít thức ăn.
“Em muốn đi học, hiện tại tóc khô rồi, chúng ta đi thôi.” Thấy Lăng Tị Hiên ăn no, Lâm Dung đứng lên.
“Được, anh đưa em qua đó.”
Lúc đi tới cửa trường học, Lăng Tị Hiên đột nhiên dừng xe: “Chờ anh một lát, Dung Dung, ba phút.” Nói xong anh xuống xe chạy vào một cửa hàng trang sức, rất nhanh cầm trong tay thứ gì đó đi ra.
Ngồi lên xe, anh cẩn thận chải vuốt tóc Lâm Dung, nhẹ nhàng cài kẹp tóc trong tay lên cho cô, Lâm Dung không ngờ Lăng Tị Hiên đi mua kẹp tóc, càng không có nghĩ tới anh sẽ như vậy, cho nên vẫn là rất xấu hổ đỏ mặt, cô đẩy tay Lăng Tị Hiên ra: “Ừ, tốt lắm, như vậy là được rồi.”
Lăng Tị Hiên cười cười, ôm đầu của cô qua hôn một cái: “Được rồi, đi học đi.”
Lâm Dung xoay người đi vào cửa trường, Lăng Tị Hiên nhớ ra cái gì đó, đè cửa xe xuống gọi Lâm Dung: “Dung Dung, chờ một chút!”
Lâm Dung quay đầu lại: “Hả?”
Thấy Lâm Dung quay đầu lại, Lăng Tị Hiên đột nhiên nhớ tới trong bóp tiền của mình để tờ hình dán lúc trước Lâm Dung đưa, phía trên Lâm Dung đúng là như vậy —— tóc dài tản ra, mang kẹp tóc, đồng dạng là trên mặt mang nụ cười. Địa phương khác nhau đương nhiên là tóc có dài hơn —— đã sắp đến eo rồi, còn có nụ cười hoàn toàn bất đồng: trên hình dán mặc dù Lâm Dung đang cười, tuy nhiên nó không phải nụ cười vui sướиɠ, trong tự nhiên mang theo ưu thương và suy sụp; mà bây giờ trước mắt cô ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng, lại mang tới vui vẻ từ trong thâm tâm, không biết là bởi vì lúc này vui vẻ, hay là bởi vì trong cái thành phố này trong ngày mùa đông khó gặp ánh mặt trời sáng rỡ, hoặc là bởi vì anh đeo lên cho cô cái kẹp tóc anh đào khảm kim cương kia, chung quanh thân thể Lâm Dung thật sự vây quanh một mảnh ánh sáng không chói mắt nhưng lại rực rỡ đến mức khiến Lăng Tị Hiên hôn mê......
Nhìn Lăng Tị Hiên không để ý tới cô, Lâm Dung có chút tức giận: “Thật đáng ghét, rốt cuộc cũng không có việc gì à?”
Nghe thấy tiếng nói của Lâm Dung, Lăng Tị Hiên mới phục hồi tinh thần lại, đối với Lâm Dung không có kiên nhẫn và xấu tính cũng chỉ có cười khổ: “Quà tặng buổi tối cho em, lúc ăn cơm anh tới đón em.” Sáng sớm để đồ xuống ra đây, Lăng Tị Hiên chưa kịp cầm đồ mua cho Lâm Dung lấy tới đây.
“Ồ, em biết rồi.”
Buổi tối Lăng Tị Hiên có xã giao, không có cách nào cùng nhau ăn cơm với Lâm Dung, nhưng anh cơm nước xong liền đi tới lầu dưới phòng mình, bảo Lâm Dung ngồi lên xe, đưa tấm ảnh anh chụp thế giới hải dương ở Thanh Đảo cho Lâm Dung, thừa dịp Lâm Dung chuyên tâm nhìn hình, anh lấy ra một sợi dây chuyền nghiêm túc đeo lên trên cổ Lâm Dung, Lâm Dung cảm thấy có đồ vật gì đó lành lạnh trên cổ mình, mới nhận ra Lăng Tị Hiên đeo lên cổ cô thứ gì đó, cô kéo sợi dây treo lủng lẳng trước mặt, là ba hạt trân châu rất lớn, màu xám tro, nhưng là một mặt dẹt, ở giữa lớn nhất, hai bên nhỏ hơn một chút, cơ hồ giống nhau như đúc, ba hạt châu cũng vây quanh ở trong vòng kim loại, có thể chuyển động, Lâm Dung nhẹ nhàng vòng vo một chút, mới phát hiện bên trên mặt hạt châu dẹt lớn nhất có khắc tên của mình, trên hạt châu nhỏ hai bên có khắc chữ tiếng Trung chính là anh yêu em. Nhìn ra được, Lăng Tị Hiên vì món quà tặng này, tiền bạc và tâm tư đều bỏ ra không ít. Lâm Dung ngẩng đầu lên, có chút không biết làm sao nhìn Lăng Tị Hiên.
Nhưng Lăng Tị Hiên lại tưởng rằng Lâm Dung mất hứng, khẩn trương nhanh chóng hỏi cô: “Làm sao vậy, Dung Dung? Không thích sao?”
“À, không có, rất đẹp, em rất thích.” Lâm Dung vội nói.
“Vậy tại sao không vui vậy?” Lăng Tị Hiên không hiểu.
“Nhưng em còn chưa đưa cho anh một cái quà tặng nào, quà tặng có thể tỏ rõ lòng của em với anh.” Từ nhỏ đã không thích thiếu người khác cái gì, Lăng Tị Hiên đối với cô như vậy, khiến trong lòng Lâm Dung rất lo lắng.
Lúc này Lăng Tị Hiên mới hiểu được, thả lỏng nở nụ cười: “Thì ra là vì cái này à, không sao, bây giờ em có thể đưa mà.”
“À?” Lâm Dung không rõ.
“Không phải chỉ cần có thể tỏ rõ tâm ý của em là tốt sao? Em biết anh nghĩ muốn cái gì.” Trong câu nói của Lăng Tị Hiên có hàm ý khác.
Lâm Dung hiểu được, mặt lập tức liền đỏ, suy tính thật lâu, cô mới ngẩng đầu lên, lấy hết dũng khí nhắm mắt lại nhẹ nhàng đặt nụ hôn xuống khóe miệng Lăng Tị Hiên, nhưng lập tức liền xuống xe thật nhanh chạy vào hành lang.
Lăng Tị Hiên vuốt ve khóe miệng mới vừa rồi bị Lâm Dung hôn qua, hai phần hối hận tám phần hưng phấn, hưng phấn là Lâm Dung hôn anh rồi, hối hận là mình mới vừa rồi không cầm chắc thời cơ, lúc này nên nhân cơ hội ôm lấy Lâm Dung hôn đủ, dù sao mình nhịn thời gian dài như vậy, thật vất vả đợi đến một ngày này, lập tức liền có thể tới tay nhưng lại để cho Lâm Dung chạy.
Nhưng Lâm Dung cũng không nghĩ như vậy, cô vừa lên cầu thang vừa nghĩ tới về sau cũng không cần như vậy, mới vừa rồi chính là nhẹ nhàng hôn anh một chút, thiếu chút nữa mắc cỡ chết mất, đi thẳng vào trong phòng mới nhớ tới điện thoại di động rơi ở trên xe Lăng Tị Hiên, đang do dự có muốn đi xuống tìm anh hay không —— cô biết lúc này Lăng Tị Hiên nhất định vẫn chưa đi, trước kia anh luôn đợi đến khi Lâm Dung trở về phòng mở cửa sổ ra cùng anh phất tay một cái mới đi, điện thoại Triệu Hân Hân vang lên, Triệu Hân Hân nhận điện thoại, nhưng lập tức liền đưa điện thoại cho Lâm Dung, tức giận nói: “Tìm cậu, Hừ!”
Lâm Dung nghĩ đến là Lăng Tị Hiên gọi điện thoại, lấy lòng cười cười với Triệu Hân Hân, nhận lấy điện thoại.
“Này, điện thoại di động của em đâu?” Lâm Dung không chút khách khí.
Nghe được giọng điệu chất vấn của Lâm Dung, Lăng Tị Hiên biết cô mới vừa rồi nhất định là xấu hổ, thấy buồn cười: “Anh đưa lên cho em hay là em xuống lấy?”
Lâm Dung vốn định nói để cho Lăng Tị Hiên đưa lên cho cô, nhưng vừa nghĩ Triệu Hân Hân vẫn còn ở đây, vì vậy không thể làm gì khác hơn là nói: “Anh ở dưới đợi em...em đi xuống lấy.”
Lăng Tị Hiên ở trong xe chờ Lâm Dung, vừa chờ vừa đùa nghịch điện thoại của Lâm Dung, nhìn vào danh bạ điện thoại thấy tên của mình bởi vì trước mặt tăng thêm một chữ “A” cho nên ở hàng trước nhất, anh hài lòng cười, sau đó trong lòng tính toán một chút, đổi chữ “A” đó trực tiếp thành “Yêu”, còn là xếp hạng thứ nhất; tiếp tục đi xuống, đến phía sau, thấy được số điện thoại của Ngô Chí, anh nhíu chặt chân mày, biết Lâm Dung khẳng định không nhớ được số điện thoại của Ngô Chí, liền muốn dứt khoát thủ tiêu số điện thoại, suy nghĩ một chút, anh xấu bụng trực tiếp bỏ số điện thoại của Ngô Chí vào danh sách đen, như vậy về sau Ngô Chí cũng không có biện pháp gọi điện thoại và gửi tin nhắn cho Lâm Dung nữa, nghĩ tới những thứ này, Lăng Tị Hiên không nhịn được cười ra tiếng.
“Cười cái gì vậy, trả điện thoại cho em!” Lâm Dung vừa ra cửa đã nhìn thấy Lăng Tị Hiên nhìn điện thoại của cô cười, tức giận ra lệnh cho anh.
Lăng Tị Hiên ngẩng đầu lên trêu chọc Lâm Dung: “Em như vậy không có một chút dịu dàng nào, làm sao có thể làm bạn gái của anh?”
Lâm Dung tức giận, đoạt lấy điện thoại di động xoay người rời đi, đi chưa được mấy bước, lại đảo trở lại, dùng sức đạp một cước lên xe Lăng Tị Hiên —— cô biết chiếc xe Audi này là Lăng Tị Hiên mới vừa mua không lâu, Lăng Tị Hiên yêu như mạng, cho nên muốn làm như vậy để giải hận.
Lăng Tị Hiên dở khóc dở cười, nhìn Lâm Dung đi lên thang lầu, anh xuống xe nhìn một chút, Lâm Dung một chút sức lực cũng không có, làm sao có thể đá hư xe, đừng nói hư, ngay cả một chút dấu vết cũng chưa lưu lại, cười cười, Lăng Tị Hiên lái xe đi.