Chương 15: Phiên Ngoại 1

Edit: Cá Mặn

“Thú vui mỗi ngày của Văn Cữu chính là tôi. Vâng, không sai đâu, là tôi đó!”

Trên đời này không có anh trai nào đánh không lại, chỉ có trúc mã là đánh hoài không bại.

Tôi tên là Đỗ Tinh Hà, trúc mã của tôi tên là Văn Cữu.

Văn Cữu lớn hơn tôi một tuổi, học bằng lớp với tôi. Vì sao anh ta lớn hơn tôi một tuổi nhưng lại học bằng lớp với tôi á, cái này phải quay ngược lại chuyện hồi nhỏ.

Khi đó tôi cùng anh ta học chung nhà trẻ, tôi học lớp chồi anh ta học lớp lá. Mỗi ngày ăn cơm trưa thì tôi ăn cơm còn anh ta ăn thịt, không phải tại tôi không thích ăn thịt mà bởi vì tôi giành không lại Văn Cữu.

Thú vui mỗi ngày của Văn Cữu chính là tôi. Vâng, không sai đâu, là tôi đó!

Anh ta có lần giành được hạng nhất ở lớp lá. Nói ra thì cho đến hiện tại tôi cũng chẳng biết hạng nhất lớp lá thì có gì mà đáng khoe, nhưng dù sao thì khi đó Văn Cữu một hai muốn tôi phải giúp anh ta khoe ra. Cá Mặn e.d.i.t

Khi đó anh ta ngày nào cũng được rất nhiều bé gái lớp lá tặng đồ ăn vặt, còn tôi thì không có lấy một bóng ma! Không chỉ không có mà túi đồ ăn vặt do trường phát cho tôi cũng bị Văn Cữu cướp ăn mất.

Nhà trẻ chúng tôi ở trong một cái tiểu khu, cho nên sau khi tan học chúng tôi đều phải tự mình trở về nhà. Tôi đi theo Văn Cữu, bởi vì nhà anh ta ở đối diện nhà tôi.

Hồi đó lớp chồi tan học trước lớp lá, tôi ghé vào bên ngoài cửa sổ lớp lá ngắm nhìn bọn họ được phát đồ ăn vặt. Giữa trưa lớp chồi đã phát đồ ăn rồi, ngay lúc vừa phát xong thì đồ ăn của tôi đã bị Văn Cữu cướp đi giải quyết sạch sẽ.

Anh ta quá đáng lắm, ăn xong còn ném rác lại cho tôi: “Ăn không ngon, lần sau thầy cô còn phát cho cậu loại này nữa thì cậu cứ đưa cho anh, anh giúp cậu giải quyết.”

Tôi không cảm thấy vậy, lúc Văn Cữu ăn tôi ngửi thấy mùi thật sự rất thơm! Tôi kéo tay Văn Cữu lên liếm liếm: “Thật sao?”

Nước miếng của tôi dính đầy tay Văn Cữu, anh ta đẩy tôi ra: “Cậu cứ tin anh là được rồi, anh làm gì cũng đều vì tốt cho cậu cả .”

Tôi vẫn không tin lắm, nhưng nghĩ lại Văn Cữu là anh tôi, anh ta nói gì cũng đúng. đọc ở Măng cụt vị mòe

Hiện tại nhìn lớp Văn Cữu được phát đồ ăn vặt, nước miếng của tôi chảy ròng ròng dính lên ô cửa kính nhỏ xuống cả lớp gạch men bên dưới.

Văn Cữu lãnh đồ ăn vặt ra nắm lấy cổ áo tôi kéo tôi đối mặt với anh ta, móc ra tờ khăn giấy trong túi chà chà lên mặt tôi: “Cậu có thể đừng chảy nước miếng với cái cửa sổ lớp anh được không?”

Tôi đâu có nghe được anh ta đang nói cái gì, trong đầu và mắt chỉ chú ý mỗi túi đồ ăn vặt anh ta cầm trong tay, tôi vươn tay muốn lấy túi đồ ăn anh ta liền ôm đồ ăn vặt quay người lại: “Đây là của anh.”

“Anh ơi, cho em một miếng.” Tôi ôm lấy cánh tay anh ta phe phẩy năn nỉ, còn gọi anh ta là anh. truyện phò rì úp

Đôi mắt Văn Cữu đảo qua đảo lại, sau đó đi vào phòng học cầm tờ giấy khen kia ra: “Cậu cầm tờ giấy khen này giơ lên đi theo sau lưng anh, chờ đến khi về nhà anh cho cậu ăn, toàn bộ luôn.”

Tôi hút lại nước miếng vào miệng, duỗi tay cầm lấy tờ giấy khen của Văn Cữu, sau đó giơ cao lên trong khả năng cho phép, vừa giơ vừa đi theo phía sau Văn Cữu.

Trong tiểu khu người đến người đi, đi ngang qua chúng tôi đều phải ngó nghiêng nhìn vào một cái. Có đôi khi gặp phải người quen còn hỏi một câu: Ối trời! Tinh Hà đoạt giải đó hả con!

Lúc này tôi cực kỳ nghiêm túc mà nói: Là của anh con ạ.

Mỗi khi hồi tưởng tới việc này, tôi đều hận không thể xuyên về quá khứ xé nát tờ giấy khen kia đi. Giấy khen cái gì, anh anh cái gì, cút mẹ nó đi!

Chờ đến khi tôi theo Văn Cữu bịch bịch bịch lên cầu thang, sau đó Văn Cữu lại thịch thịch thịch gõ cửa nhà hắn cùng nhà tôi, đến khi cửa hai nhà mở ra, Văn Cữu tay lanh mắt lẹ giựt lấy tờ giấy khen nâng cao nó lên trước mặt mẹ tôi.

Mẹ tôi vui như thấy tết, thậm chí trong tay còn cầm cái xẻng nấu ăn cũng không bỏ xuống, trực tiếp bế Văn Cữu lên: “Ôi chao! Tiểu Cữu nhà chúng ta thật là giỏi nha!”

Tôi hồi đó cũng chíp chíp theo mẹ mình: “Anh trai giỏi giỏi!”

Còn tôi hiện tại chỉ muốn nói: Giỏi cái đệch-mịa mi.

Quan hệ giữa hai nhà Văn Cữu và tôi rất tốt, chủ yếu là vì bố mẹ chúng tôi đều là giáo viên ở cùng một trường đại học. đọc ở Măng cụt vị mòe

Cuối cùng mẹ tôi mời Văn Cữu và mẹ anh ta đến nhà mình ăn cơm, tôi hiện tại rất chi là không rõ một cái tờ giấy khen lớp lá thì có gì mà phải mời ăn cơm, nhưng khi đó mẹ tôi chính là cứ muốn mời họ đến.

Mẹ tôi và mẹ Văn Cữu cùng nhau nấu ăn trong phòng bếp, còn tôi và Văn Cữu xem TV trong phòng khách. Tôi muốn xem Đồ Đồ Tai To, anh ta muốn xem Bọt Biển Bảo Bảo, tôi không đồng ý anh ta liền bắt đầu động thủ, đấm cho tôi trốn đằng sau ghế sô pha khóc thút thít.

Cửa phòng bếp đã đóng chặt, hai bà mẹ kia không nghe thấy tiếng khóc của tôi.

Văn Cữu sợ tôi quậy lớn lên nên đem túi đồ ăn vặt kia ra: “Đừng khóc, đồ ăn vặt này ngon lắm, đừng khóc.”

Tôi lập tức nín khóc, tưởng Văn Cữu muốn cho tôi ăn, kết quả anh ta mở gói đồ ăn vặt ra: “Anh ăn cho cậu xem, thật sự ăn rất ngon, cậu đừng khóc, cậu mà khóc là không thấy được anh ăn đâu.”

Lúc này tôi nhớ tới Văn Cữu có nói chỉ cần tôi giơ giấy khen trở về liền đem đồ ăn vặt cho tôi, tôi duỗi tay ra nắm lấy túi đồ ăn kia. Anh ta không buông, tôi cũng không chịu buông, giằng co một hồi tôi bị trượt chân liền thả lỏng tay. Cá mặn e.d.it

Văn Cữu lập tức theo quán tính bị ngả ngửa, đồ ăn vặt rơi vãi khắp nơi trong phòng khách.

Tôi còn chưa kịp mếu tiếng nào Văn Cữu đã khóc lóc í ới chạy đi gọi mẹ tôi, mẹ tôi vừa ra liền đánh tôi một trận, cũng may mẹ Văn đau lòng nên che chở cho tôi, cuối cùng bà dẫn tôi đi siêu thị mua cho tôi một túi đồ ăn vặt khác để dỗ dành tôi.

Vài ngày sau đó tôi không thèm để ý Văn Cữu.

Có một ngày tôi theo anh trai khác đi chơi cát, Văn Cữu trượt trên ván trượt nhỏ của anh ta tới chỗ tôi: “Đỗ Tinh Hà, ngày hôm qua lớp lá của anh đã tốt nghiệp.”

Tôi dừng lại cái xẻng đang đào cát, chả hiểu tốt nghiệp là cái gì: “Tốt nghiệp?”

Văn Cữu kéo tôi đến ngồi dưới bóng đại thụ: “Sau này anh lên lớp 1 rồi, không ai ở nhà trẻ bảo vệ cậu nữa.”

Khi đó tôi đối với từ lớp 1 không có khái niệm gì, chỉ hiểu được Văn Cữu không ở nhà trẻ nữa liền cảm thấy rất vui vẻ, đồ ăn vặt của tôi cuối cùng cũng có thể trở lại bụng tôi rồi.

Tôi nói: “Vui ghê á.”

Văn Cữu quạu luôn, anh ta dẫm chân lên ván trượt nhỏ xoay một cái đẹp mắt liền chạy, còn thuận tay lấy luôn cái xẻng đào cát của tôi đi. chỉ có Măng cụt vị mòe là trang chính chủ, chỗ khác đều là ăn cắp

Mấy ngày sau tôi không còn thấy Văn Cữu, chờ đến lúc sắp khai giảng Văn Cữu đột nhiên tới tìm tôi: “Đỗ Tinh Hà, anh không lên lớp 1 nữa.”

Không đi? Cây kẹo que trong miệng tôi lập tức mất đi vị ngọt, tôi nhả cây kẹo ra: “Không đi?”

Lúc đó tôi chỉ biết Văn Cữu lên lớp 1 nghĩa là anh ta sẽ không xuất hiện ở nhà trẻ nữa, kết quả bây giờ cái tên giặc này tới nói với tôi hắn không đi nữa?

Văn Cữu nhanh như sét đánh giựt cây kẹo que của tôi bỏ vào trong miệng anh ta: “Đúng vậy, anh nói với mẹ nếu anh đi cậu sẽ rất buồn. Mẹ anh liền muốn cho anh học lại lớp lá, đến lúc đó anh có thể cùng cậu lên lớp 1.”

Vì sao mẹ Văn có thể dễ dàng nghe theo lời ăn nói xằng bậy của tên giặc đó thì cho tới giờ này tôi cũng không có cách nào mà biết được.

Sau đó thì Văn Cữu học lại lớp lá với tôi, rồi đến tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông anh ta đều cùng tôi trải qua.

Thời điểm lên cấp 3 tôi yêu sớm, thích một đàn em lớp dưới, từ lâu đã chuẩn bị tỏ tình với em ấy. Nhưng không biết Văn Cữu từ đâu nghe được tin này, anh ta vội vàng đem người tới chặn tôi lại: “Sao cậu lại dám yêu sớm hả? Cậu đã lên lớp 12 rồi, còn có mấy tháng nữa là phải thi đại học đó.”

Tôi không biết anh ta nghe tin từ đâu, dù sao thì tôi cũng bị anh ta thuyết giáo một trận, cuối cùng bỏ lỡ luôn thời gian ước định với đàn em, lúc tôi đến đàn em đã sớm chẳng còn ở đó nữa. đọc tại Măng cụt vị mòe

Ai ngờ mấy ngày sau tôi lại thấy Văn Cữu cùng đàn em kia ở bên nhau làm bài tập, hai người bọn họ còn nói cười rất vui vẻ.

Tôi lúc ấy chẳng khác gì sét đánh giữa trời quang!

Cái tên chó chết này chạy đến khuyên tôi hóa ra là vì muốn hớt tay trên của tôi!

Nhưng mà một tuần sau đó tôi cũng không thấy hai người họ tới lui với nhau nữa. Thời điểm này tôi cũng toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho cuộc chiến thi đại học nên rất nhanh tôi đã quên mất vị đàn em kia.

Nhưng mối thù của tôi cùng Văn Cữu càng kết càng sâu, đến mức tôi chỉ cần nhìn thấy anh ta thì ngay cả cơm cũng ăn không nổi. ngoài page Măng cụt vị mòe chỗ khác đều là ăn cắp

• Tác giả có lời muốn nói: cút mẹ đi bọn rì úp

Đỗ Tinh Hà: Đời này kẻ thù lớn nhất của tôi chính là Văn Cữu

Văn Cữu:!!!???