Lúc nhận được nhiệm vụ kỳ này, tôi không nhịn được vui vẻ mà cười thành tiếng.
Trên ảnh chụp là một khuôn mặt văn nhã thanh tú, đeo một cặp kính gọng vàng, cằm hơi hơi giương lên, có vẻ hơi kiêu ngạo.
Là tên tiểu bạch kiểm kia, là cái người đã chiếm lấy tất cả sủng ái của Mạc Hi.
"Thứ ẻo lả." Tôi nghiến răng nghiến lợi, "Đồ điếm, đi chết đi." Nói xong, tôi lại hết sức vui sướиɠ mà nở nụ cười.
Tôi không tốn chút sức nào đã dồn được tên kia vào con hẻm nhỏ, hắn bị doạ đến sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. Hắn nói: "Là Lý Kiến Quốc phái mày tới?"
Tôi nghiêng nghiêng đầu, nói: "Không biết."
"Thứ đó không có ở chỗ tao." Hắn nâng mắt kính, tôi nhìn thấy chân hắn có chút run rẩy.
Cái gì mà thứ này thứ kia, tôi không biết, cũng không muốn biết. Tôi chỉ biết là tên tiểu bạch kiểm sau này sẽ không bao giờ xuất hiện bên cạnh Mạc Hi nữa.
Tôi giơ dao lên.
Lúc này tiểu bạch kiểm lại đột nhiên gào lên nhằm phía tôi mà lao tới, vung nắm đấm tấn công. Tôi cảm thấy thật buồn cười, trên thực tế tôi cũng thực sự cười ha hả lên. Tiếng cười trong đêm khuya trống vắng tại con hẻm nhỏ này dường như càng thêm vang vọng.
Nghiêng người né cú đấm của hắn, tôi trở tay mạnh mẽ chém một nhát dao lên lưng hắn. Tiểu bạch kiểm kêu thảm một tiếng, thanh âm thật giống như con súc sinh nửa sống nửa chết hôm nọ. Tiếng kêu bén nhọn mà thê thảm, lại làm tôi sung sướиɠ vô cùng. Tôi cười điên cuồng bổ dao về phía hắn, tiểu bạch kiểm té ngã lộn nhào dưới đất muốn bỏ chạy, đáng tiếc lại chẳng làm được gì.
Cho nên hắn sắp chết rồi.
Tôi cảm thấy thật thoải mái, cũng không vội mà gϊếŧ hắn ngay. Ngồi xổm xuống nhéo nhéo gương mặt hắn, thưởng thức vẻ mặt vì khổ sở mà vặn vẹo đến biến dạng.
Thật xấu xí. Chẳng đẹp chút nào. Thua xa tôi.
Tiểu bạch kiểm bị tôi bóp mặt, ánh mắt tan rã, trong miệng lẩm bẩm mà nói cái gì đó. Tôi ghé sát vào nghe, vậy mà lại nghe hắn kêu: Mạc Hi.
Mày dựa vào đâu mà dám kêu tên anh ấy! Mày xứng sao?!
Tôi lập tức nổi cơn điên, ném hắn xuống đất rồi cầm dao điên cuồng chém, hận không thể băm hắn thành mảnh nhỏ. Hắn tựa như cá chết mà nằm trên mặt đất mặc cho tôi chém, một lượng máu lớn phun tung toé lên người tôi, tỏa ra thứ mùi kinh tởm.
Một lúc lâu sau tôi bình tĩnh lại, khuôn mặt người chết dưới ánh trăng lại càng thêm trắng bệch. Tôi nghiêng đầu nhìn một hồi, lại móc con dao ra, chậm rãi vẽ lên mặt hắn một dao lại một dao.
Mạc Hi thích hắn, Mạc Hi ở chung với hắn, Mạc Hi cười với hắn, Mạc Hi làʍ t̠ìиɦ với hắn......
Nhưng mà hắn đã chết, hắn biến mất rồi, không phải sao?
Trông Mạc Hi mấy ngày nay rất khổ sở. Sắc mặt tiều tụy đi nhiều. Tôi có hơi đau lòng, lại có chút khoái trá. Gần đây anh ấy thường xuyên ở nhà uống đến say mèm, không ra khỏi cửa, ăn cơm cũng là ăn cơm hộp.
Tôi nhìn thẳng vào gương mặt người nọ, nhẹ giọng nói với anh ấy: "Tôi nên vào nhà, không phải sao?"
Người kia không trả lời, chỉ mỉm cười, nghịch ngợm mà chớp chớp mắt nhìn tôi.
Lúc Mạc Hi ra mở cửa tinh thần có vẻ không tốt lắm, tóc tai lộn xộn, mặc một cái áo sơ mi nhăn dúm dó, chân trần đứng trên sàn nhà. Thần sắc mệt mỏi mà tiếp nhận cơm hộp trong tay tôi, sau đó đóng cửa lại.
Tôi kiên nhẫn chờ một lúc sau, rồi mới bước vào nhà Mạc Hi. Mạc Hi dựa nghiêng trên sô pha. Hẳn là đã ngủ rồi, mắt nhắm lại, chân mày còn hơi nhăn.
Tôi nhẹ nhàng đi qua đó, dùng ngón tay xoa xoa mặt anh ấy, vuốt phẳng dấu vết giữa hai chân mày, sau đó âu yếm bờ môi anh ấy, kéo tay anh ấy vuốt ve hạ bộ mình.
Tôi hôn lên cằm, lên cổ, lên xương quai xanh của anh ấy, lại hôn đến ngực, liếʍ cắn đầu v* anh. Tôi kéo chân anh ấy, khép lại thật chặt. Nhét dương v*t cương cứng vào giữa hai chân anh ấy mà ma sát.
Tôi thở dốc, gọi tên anh ấy, tim tôi đập kịch liệt, khiến l*иg ngực bị chấn đến đau đớn.
Vẫn không đủ, không đủ, vĩnh viễn không đủ!
======Hết chương 3====== #Riz: Chạy deadline sấp mặt nhưng vẫn muốn đào hố mới ;;v;;