Đại Thịnh, Vĩnh Lạc năm thứ ba mươi chín, mùa thu.
Phủ Trưởng sử Tô Châu
Trên hành lang uốn khúc, một nữ tử mặc y phục xanh biếc bước đi thong dong về hướng hậu viện. Nàng nhìn khoảng chừng hai mươi tuổi, dáng người thon thả, dung mạo xinh đẹp. Những tiểu nha hoàn gặp nàng trên đường đều cung kính gọi một tiếng: "Thanh Niểu tỷ tỷ."
Thanh Niểu là đại nha hoàn của Ngân Sương viện, mà Ngân Sương viện là nơi ở của đích lục cô nương Khương Oánh, trưởng nữ phủ Trưởng sử.
Lúc Thanh Niểu trở về Ngân Sương viện, Khương Oánh đang ở trong viện tỉa cành hoa.
Khương Oánh chín tuổi đến núi Hạc Sơn dưỡng bệnh, mười bốn tuổi mới trở về, không lâu sau khi hồi phủ, liền được mệnh danh là Tô Châu đệ nhất mỹ nhân.
Vị cô nương mười sáu tuổi có dung mạo vô cùng nổi bật, một thân váy eo thon màu vàng nhạt càng tôn lên vòng eo nhỏ nhắn, gương mặt nhỏ nhắn thanh tú, ngũ quan tinh xảo như được tạo hóa ban tặng, mỗi một chỗ đều gần như hoàn mỹ. Cổ tay trắng nõn như ngọc lộ ra trong lúc cử động, quả thật là dung nhan tuyệt sắc, dáng người yểu điệu, xứng danh Tô Châu đệ nhất mỹ nhân.
Thanh Niểu không khỏi ngẩn ngơ, chẳng trách từ khi cô nương hồi phủ, người mai mối đã dẫm nát mấy cái cánh cửa. Nàng hầu hạ cô nương gần ba năm, mỗi lần nhìn thấy vẫn cảm thấy kinh diễm. Thanh Niểu đứng lặng một lúc lâu mới bước tới, nhẹ giọng gọi:
"Cô nương."
Khương Oánh không quay đầu lại cũng biết là nàng, khẽ "ừ" một tiếng.
Thanh Niểu tiếp tục nói: "Trung thu sắp đến, phu nhân muốn lấy số đo của cô nương để may y phục, trang sức, trâm cài đều tùy ý cô nương, nếu cô nương không muốn ra ngoài, liền cho gọi vài nhà may đến phủ để cô nương lựa chọn."
Tuy là hỏi ý kiến Khương Oánh, nhưng trong lòng Thanh Niểu đã có đáp án. Hai năm nay, cô nương chưa từng đón Tết Trung thu, càng không muốn vì thế mà ra ngoài chọn y phục trang sức, năm nay chắc cũng không ngoại lệ. Quả nhiên, nàng nghe Khương Oánh nói: "Ngươi cứ quyết định đi."
Như vậy là ngay cả việc lựa chọn cũng không muốn tự mình làm.
Trong mắt Thanh Niểu không khỏi thoáng qua một tia đau lòng.
Khương gia có hai phòng, gia chủ Khương Lạc Bạch là Trưởng sử Tô Châu, có hai đời vợ. Người vợ cả Tề Nhược Huyên là đích trưởng nữ của Tề gia thành Nam, cùng Khương Lạc Bạch tình đầu ý hợp, vợ chồng ân ái. Người vợ kế Chu Thanh Uyển xuất thân gia đình thư hương, có chút qua lại với Khương gia. Sau khi Chu gia sa sút, chỉ còn lại bà ta là một nữ nhi cô độc, lão phu nhân liền làm chủ nạp bà ta làm quý thϊếp. Sau này, phu nhân Khương gia Tề thị bất ngờ qua đời, bà ta liền được nâng lên làm kế thất, dưới gối có một cặp song sinh, ca ca Khương Triệt đứng hàng thứ bảy, muội muội Khương Sanh đứng hàng thứ tám.
Ngoài ra, chi trưởng còn có một thϊếp thất là La di nương. La di nương là chất nữ của lão phu nhân Khương gia, bởi vì năm đó Tề thị sinh trưởng tử bị thương thân thể, nhiều năm không mang thai, lão phu nhân lo lắng nên lấy cái chết để ép Khương Lạc Bạch nạp bà ta vào phủ. Bà ta chỉ vào cửa trước Chu thị hai tháng, dưới gối có một nữ nhi là tam tiểu thư Khương Mạn.
Nhị gia Khương Lạc Hàn không có công danh trong người, chỉ dựa vào huynh trưởng mà kiếm được một chức quan nhàn rỗi trong thành, cưới một vợ, nạp hai thϊếp. Vợ cả Mạnh thị có trưởng tử Khương Phong, mười hai tuổi, đích nữ Khương Đồng, mười lăm tuổi.
Thϊếp thất Tiền di nương có một con trai là Khương Tranh, mười bốn tuổi, Liễu di nương có một con gái là Khương Đinh, là người nhỏ tuổi nhất.
Còn Lục cô nương Khương Oánh là đích nữ của chi trưởng, do nguyên phối sinh ra.
Huynh trưởng của nàng, đại công tử Khương Mộ Niên, mười năm trước cùng mẫu thân Tề thị bất ngờ qua đời tại Tề gia.
Tiên phu nhân và đại công tử qua đời vào nửa tháng trước Trung thu mười năm trước, ngày đoàn viên Trung thu chẳng khác nào rắc muối vào vết thương lòng của cô nương. Nhưng người đã khuất thì đã khuất rồi, người sống vẫn phải tiếp tục sống.
Thanh Niểu nghĩ đến việc mấy năm nay cô nương rất ít khi bước chân ra khỏi Ngân Sương viện, liền nói: "Tam tiểu thư, thất công tử, bát tiểu thư đang ở Thanh Nguyệt đường chờ cô nương, nô tỳ đi bẩm báo một tiếng?"
Nếu là những năm trước, nàng không cần hỏi câu này mà tự mình đi bẩm báo, nhưng quan hệ của cô nương với các chủ tử trong phủ vẫn luôn không xa không gần. Nàng không phải là vì đại cục mà suy nghĩ, chỉ là hy vọng cô nương có thể buông bỏ quá khứ, vui vẻ hơn một chút mà thôi.
Khương Oánh hiểu rõ ý tốt của Thanh Niểu, không hề bất ngờ, chỉ che miệng ho nhẹ mấy tiếng, nói: "Ta tuy ở núi Hạc Sơn dưỡng bệnh nhiều năm, nhưng thân thể vẫn còn yếu đuối, hôm nay không thể cùng các muội muội đệ đệ đi được, ngươi thay ta cáo lỗi một tiếng."
Thanh Niểu biết nàng đã quyết định, không dám khuyên nữa: "Thân thể cô nương quan trọng, nô tỳ sẽ đi bẩm báo ngay."