Hoàng trưởng tôn Tiêu Dung, người được mệnh danh là lịch sự nho nhã, khiêm tốn, khiến người ta như tắm gió xuân khi ở bên cạnh. Khương Oánh cũng từng nghĩ như vậy. Cho đến một ngày, nàng nhìn thấy hắn …
Hoàng trưởng tôn Tiêu Dung, người được mệnh danh là lịch sự nho nhã, khiêm tốn, khiến người ta như tắm gió xuân khi ở bên cạnh.
Khương Oánh cũng từng nghĩ như vậy.
Cho đến một ngày, nàng nhìn thấy hắn trên con hẻm nhỏ, tay cầm đao nhuốm máu, đứng giữa vũng máu và thi thể, toàn thân tỏa ra sát khí, khiến người ta sợ hãi tột độ.
Nàng kinh ngạc, sợ hãi đến mức hai mắt đỏ hoe, nửa ngày không nói nên lời.
Hắn cầm đao từng bước tiến về phía nàng, nàng cho rằng hắn muốn gϊếŧ người diệt khẩu, nhưng hắn lại đưa tay nhuốm máu che mắt nàng, dịu dàng nói: "Ngoan, coi như chưa nhìn thấy gì được không?"
Khương Oánh gật đầu như giã tỏi: "... Được"
Trong lòng nàng thầm nghĩ, nàng dám nói nửa chữ "không" sao, e là lưỡi đao kia sẽ lập tức chém xuống cổ nàng.
-
Nghe đồn Tô Châu nổi tiếng là nơi sản sinh ra mỹ nhân, ôn nhu uyển chuyển nhất.
Tiêu Dung vừa đến Tô Châu đã vô tình chứng kiến một màn đánh nhau náo nhiệt, mà người tham gia lại là đám con cháu của phủ trưởng sử Khương gia.
Cho nên, khi Tô Châu đệ nhất mỹ nhân Khương lục cô nươngcầu xin trước xe ngựa của hắn, hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn nhuốm lệ, yếu đuối đáng thương kia, hồi lâu không nói.
Hắn thật sự không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ yếu đuối này làm sao có thể đánh nhau, lại còn có thể đánh thắng ai được?
Vì vậy, một ngày nọ, khi nhìn thấy nàng ho đến mức thở không ra hơi, hắn cuối cùng nhịn không được hỏi ra miệng, lại thấy vị bệnh mỹ nhân kia nước mắt lưng tròng, uất ức nói: "Quận vương, hôm đó không có ta."
Tiêu Dung ừ một tiếng.
Con gái nhà người ta da mặt mỏng, hắn không nên hỏi.
Khương Oánh liếc mắt một cái liền biết hắn không tin: "..."
Trời đất chứng giám, hôm đó thật sự không có nàng.
Sau đó một ngày, Tiêu Dung nghe tin Khương Oánh gặp nguy hiểm, liền phi thân đi cứu, lại thấy vị mỹ nhân bệnh yếu đuối kia, sử dụng một thân võ công cao cường, thậm chí còn bắn về phía hắn một mũi tên ám khí.
Khương Oánh quay đầu lại, đối diện với ánh mắt phức tạp của Minh quận vương đang nắm mũi tên ám khí của nàng.
Khương Oánh: "..."
Nàng cắn môi do dự một lát, đi đến trước mặt hắn, nhón chân nhẹ nhàng hôn lên môi hắn: "Quận vương, coi như chưa nhìn thấy gì được không?"
Tiêu Dung nhìn nàng, không nói nên lời.
Khương Oánh bỗng nhiên tỉnh ngộ, bất lực nói: "... Hôm đó đánh nhau thật sự không có ta."
Tiêu Dung khẽ cười một tiếng, nắm lấy cằm nàng, cúi người xuống bên tai nàng nói: "Muốn mua chuộc bổn quận vương, như vậy là chưa đủ."
Khương Oánh hiểu ý hắn, hai má lập tức đỏ bừng.
Về sau...
Vị Minh quận vương cao cao tại thượng, nho nhã đoan chính kia, lại giống như kẻ vô lại, cầm mũi tên ám khí kia uy hϊếp Khương Oánh cả đời.