Dương Liễu Nhu, bí mật về phòng của mình.
- Chà chà, Hắc Địa, ngươi cứ bắt chéo chân, với khí tràng cường đại như thế thì nhu mì, yếu ớt của ta đi tong mất.
- Chủ nhân, người mà yếu ớt - Hắc Địa ngoáy ngoáy lỗ tai - Ta không nghe nhầm chứ?
- Ta nhu mì thật mà, tại sao ngươi không tin?
- Thôi được rồi. Cắt ngay. Ta cần tiền bồi thường, 1000 kim tệ cho thanh danh của ta.
- Thanh danh?
- Đúng đúng, thanh danh. Ta là đàn ông, suốt ngày mỗi khi có việc lúc nào cũng bắt ta thay thế hết.
- Không có tiền.
- Người... Người... Ta tức chết... Ôi những thỏi vàng sáng chói của ta... Mà thôi, không cho cũng được...
- Ồ, từ khi nào mà ngươi không hứng thú với tiền vậy?
- Ta hứng thú với việc người đi lảng vảng ở kỹ viện và người ăn mày, làm mướn còn cố ý cho người khác biết hơn. Ta muốn biết lý do.
- Ngoài việc vạch mặt những bộ mặt giả nhân giả nghĩa kia thì còn cho bọn họ biết là một con người quan hệ với tầng lớp bị khinh thường nhất sẽ đạp lên trên đầu họ. Tôn nghiêm, danh dự của họ không đáng một đồng. Hơn nữa, còn danh chính ngôn thuận được tham gia vào thi đấu với ghi chú là tầng lớp thứ 4, chứ không phải bình dân như trước. Không phải thú vị sao?
Chậc, chủ nhận bọn họ thật tà ác nha. Dùng thân phận tầng lớp thứ 4 thấp hơn bình dân nữa mà đạp lên thì bọn họ sẽ biểu diễn những khuôn mặt xuất sắc nhất. Ôi những gương mặt đẹp đẽ như con hát trong vở kịch mà bọn họ đạo diễn.... Thật đẹp... Thật quá đẹp...
--- ------
Hôm sau, Dương Liễu Nhu đến trường như bình thường. Hôm nay, đến tiết môn lịch sử, cô giáo bước vào giảng bài. Ngạn Hồng Ngọc giơ tay hất hất mái tóc của mình. Dường như thu được tín hiệu, cô giáo bước xuống chỗ của Dương Liễu Nhu...
Dương Liễu Nhu lại tiếp tục công việc hí hoáy chi chép của mình, không ai biết Liễu Nhu viết cái gì, chỉ biết đến lớp là cô ta bắt đầu viết thí xác, thầy cô giáo cũng không nói gì cả, mọi người cứ coi như việc bình thường mà thôi. Cô giáo bỗng nhiên đập bàn của Dương Liễu Nhu cái rầm. Liễu Nhu ngơ ngác ngước lên không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Dương Liễu Nhu... Em đang viết cái gì? Tại sao không nghe giảng bài? Ngày nào cũng vậy là sao? - Cô ta là con cờ của gia tộc họ Ngạn tiến vào trong trường học này để tìm hiểu bí ẩn của nó, công chúa thừa kế của gia tộc đã nhờ thì phải làm thôi, gây khó dễ, cho điểm thấp để đuổi ra khỏi trường là chuyện dễ như ăn cháo. Cô ta cũng sẽ kêu giáo viên khác như vậy, dù điểm cao đổi bài, giả chữ để chấm điểm thấp, một con bé nhỏ như con kiến mà thôi có kêu thì ai sẽ vì nó mà nói, hơn nữa cũng phải nể mặt cô ta nữa chứ, ai sẽ vì con kiến mà đắc tội với gia tộc họ Ngạn đây. Công chúa không muốn cho cô ta tham gia kỳ thi giữa kỳ kia thì không thi,
- Em xin lỗi. Em có nghe giảng mà cô...
- Nói hay nhỉ? Nói lại cho tôi nghe xem nào?
Dương Liễu Nhu đọc ro ro, rõ ràng không sót một chữ từ đầu buổi đến giờ. Cô giáo thẹn quá hóa giận, đoạt lấy cuốn vở đang ghi của Dương Liễu Nhu đã gấp lại ngay ngắn từ khi cô ta đập bàn.
- Để tôi xem, cô viết cái gì đây?
Sau khi đọc xong cô ta giận tím mặt quẳng nó xuống cuối lớp. Cái gì làm cô ta giận như thế? Ngạn Dũng, An Lý, Uẩn Lãnh quay xuống, dùng khả năng nhìn xa của mình nhìn trang vở đang mở. Thật ngạc nhiên, đó là đánh giá từng giáo viên, ưu nhược điểm của họ, từng bài giảng mắc lỗi gì, tất nhiên có luôn cả người đang đứng kia. Bọn Ngạn Dũng định nhìn rõ hơn thì cô giáo đã dùng ma pháp ngưng tụ ra ngọn lửa ném vào cuốn vở kia đốt sạch.
- Tôi sẽ đem cô đi cáo trạng với hiệu trưởng đuổi cô. Một học sinh mà viết bậy bạ, thậm chí trong giờ học còn viết truyện đen.
Ngạn Dũng cười lạnh, công phu đổi trắng thay đen không tồi...
--- --------
Hai tiếng sau, không biết trong phòng hiệu trưởng đã xảy ra chuyện gì nhưng cô giáo viên đó thì bị đuổi thẳng cẳng, còn Dương Liễu Nhu thì vẫn bình thường, vẫn không truyền ra kết quả là Dương Liễu Nhu có viết truyện đen hay không. Tuy nhiên, cô giáo kia bị đuổi thì một phần rõ ràng là không viết thế nhưng một con người mà đã bị xú danh rõ ràng thì người ta thà tin là có viết truyện ngôn tình còn hơn là không, để có thêm một cái cớ để chửi cho sướиɠ miệng. Truyện đen là truyện ngôn tình, nó bị cấm ở thế giới này vì người ta cho rằng nó mang cho con người những ảo vọng không thực tế, vẫn có người xem thậm chí rất nhiều là đằng khác nhưng ai cũng xem lén cả, không ai công khai nói chi là viết.
Khi Dương Liễu Nhu đi đến hành lang để về lớp học thì đã là giờ ăn trưa. Mọi người lục đυ.c ra về, ai cũng chỉ chỉ chỏ chỏ, càng nói lớn tiếng hơn nữa.
Bỗng có một con dao nhỏ bay về phía Dương Liễu Nhu kèm theo đó là lời kích động mọi người "Con này mau biến ra khỏi trường, chỉ cần mi chết bọn ta sẽ chẳng cần phải mở trường học chung với đám mọi rợ kia, hơn nữa, danh tiếng của mi đã thối đến không tưởng được, chết quách đi, chung bầu không khí của mi cũng làm bọn ta mắc ói... Chết đi... Chết đi"
Danh sách của trường đưa ra thì Dương Liễu Nhu là giỏi nhất trong số người tham gia đấu với các gia tộc nên người đó mới nói vậy. Hầu hết mọi người đều không muốn mở trường, người này còn kích động như vậy nên vũ khí, dao nhỏ, thậm chí là rác rưởi từ bốn phương tám hướng bay đến Dương Liễu Nhu.
Dương Liễu Nhu cũng xuất ra vũ khí của mình và bắt đầu ngăn cản. Bọn Ngạn Dũng vừa nghe thấy tin như vậy thấy không ổn cũng nhanh chóng chạy tới, bọn họ không muốn con mồi thú vị mình vừa mới tìm ra chết đi như vậy. Một bình dân thì mạng đã như cỏ rác rồi, hơn nữa là do họ lúc đầu tìm rắc rối đến cho Dương Liễu Nhu làm chôn mầm ghen ghét xuống cho mọi người nên giờ thêm chuyện này mới bùng nổ như vậy, họ phải có trách nhiệm với lỗi lầm của mình.
Vừa tới nơi, họ từ xa đã nhìn thấy thầy hiệu trưởng đã đến dẹp loạn, chuyện kết thúc bằng cách mỗi người phải viết một bản kiểm điểm và giải tán. Ông ta không chê mùi hôi rác đã dính trên người cô ấy mà còn dùng tay bịt kín lại vết thương đã thấy cả xương trắng trên cánh tay của Dương Liễu Nhu, dùng pháp lực để chạy nhanh đến phòng y tế của trường. Bọn Ngạn Dũng cũng chạy theo. Gương mặt của Ngạn Dũng bỗng nhíu chặt lại, kỳ lạ máu tuôn ra vậy mà sao mùi máu lại trở nên đứt quãng, lúc nhiều, lúc ít?
Hiệu trưởng và Dương Liễu Nhu vào phòng y tế lập tức đóng phòng lại. Bọn Ngạn Dũng bên ngoài thấy vậy thì bỏ đi ngay, họ không quên rắc rối này một phần là do bọn họ. Để đêm bảo Ngạn Dũng ẩn thân vào phòng xem hồ sơ bệnh án, xem tình hình của Dương Liễu Nhu là được.
(Bên trong phòng y tế)
- Chậc... chậc... xem cô nhếch nhác chưa kìa. Ta chưa bao giờ nhìn thấy cô chật vật như vậy đấy. Đóng cửa rồi, tên quỷ tự kỷ kia mau bỏ cái con dao trong tay ngươi ra đi - Cô y tế nói.
- Thư Lan, cô đừng làm rộn nữa, mau xem cô ấy đi...
- Được, được, chủ nhân, ngươi không định để bộ dạng đầy rác kia để ta băng bó chứ.
Dương Liễu Nhu lập tức tìm cái bao, nhẹ nhàng trút bỏ rác trên người. Thật ra rác không đυ.ng được vào một tấc da của cô ấy, dùng pháp lực để làm một vỏ bọc mỏng không cho dính rác vào sát người mà chỉ ở ngoài như lớp áo ngoài trong suốt của Uẩn Lãnh, kẻ dị ứng con gái đυ.ng chạm. Dùng pháp lực một cách xa xỉ không lo hết như vậy chỉ có Dương Liễu Nhu mà thôi. Cây dao làm bị thương kia Dương Liễu Nhu hoàn toàn tránh được nếu lộ ra cấp bậc thật của mình, tuy nhiên chưa phải lúc. Chỉ cần đến xong kỳ thi thôi, mọi thứ phải được hoàn trả đầy đủ, đổ một chút máu chắc không sao đâu nhỉ?
- Đây, băng đi, làm vết thương thảm vào...
Thư Lan lấy một cái khăn tay quẹt mạnh lên cánh tay của Dương Liễu Nhu không chút lưu tình. Máu lau xong lộ ra cánh tay tròn tròn, trắng nõn không hề có một vết thương nào. Thư Lan bắt đầu dùng dụng cụ để vẽ vẽ đắp đắp, làm cho giống một vết thương thật sự rồi băng bó.
Thật ra không hề có một vết thương nào cả, chỉ cần Dương Liễu Nhu bị thương, vết thương khép lại nhanh chóng đến nỗi ma cà rồng phải tấm tắc chịu thua. Hiệu trưởng không phải lấy tay cầm che lại chỗ bị thương cầm máu mà là ẩn một cái dao nhỏ để cắt sâu vào vết thương, không cho nó khép lại. Nếu người khác chứng kiến được thì sẽ nguy hiểm đến cho Dương Liễu Nhu, hắn cũng không muốn nhưng cũng phải làm vậy, trong ngôi trường này không ít người là ma cà rồng ngửi được mùi máu, nhất là tên Ngạn Dũng kia, không biết hắn có phát hiện gì không, phải theo dõi kỹ càng mới được...