Chương 1

Tạ Hi Thư muốn nói với Tề Vụ, cậu đừng nhìn chằm chằm tôi nữa.

Nhưng cậu không dám.

Bởi vì cậu cảm thấy Tề Vụ có vẻ như phát điên rồi.



Ngày đầu tiên có sự giao thoa với Tề Vụ, dự báo thời tiết ở thành phố A đưa ra cảnh báo nhiệt độ cao, và tiết học thứ hai vào buổi chiều hôm đó của lớp 12A1 trường Trung học Nam Minh, nơi Tạ Hi Thư đang theo học, được sắp xếp là tiết thể dục.

Nếu Tạ Hi Thư theo học ở một ngôi trường bình thường, những trường theo đuổi tỷ lệ thi đỗ đại học, thì các môn của lớp 12 có thể là Văn, có thể là Toán, cũng có thể là Anh... Tóm lại, sẽ không thể do giáo viên thể dục dạy.

Tuy nhiên, Tạ Hi Thư đang theo học tại trường Trung học Nam Minh số 3.

Trường công lập đội sổ trong toàn thành phố A, được mệnh danh là nơi ươm mầm cho những kẻ thất nghiệp lang thang hoặc công nhân nhà máy, thậm chí có thể nói ngay cả các trường dạy nghề tốt hơn cũng có môi trường học tập vượt xa Nam Minh số 3.

Vì thế, sẽ không có bất kỳ giáo viên nào tỉnh táo mà cố gắng lấy tiết thể dục để dạy học sinh điều gì - kể cả bản thân giáo viên thể dục cũng vậy.

Điều này cũng có nghĩa là, với học sinh trường Tam Trung, tiết thể dục cũng đồng nghĩa với thời gian lang thang hợp pháp và hợp quy trong và ngoài trường. Chỉ có điều hôm đó nhiệt độ thực sự cao đến đáng sợ, đến mức phần lớn mọi người đều quyết định ở lại lớp để tán gẫu, chơi bài, chơi game, chứ không phải là đi chơi bên ngoài.

Mặc dù bình thường khi có giáo viên trong lớp, đám học sinh đã hoàn toàn tự thoát ly bản thân này cũng chẳng mấy ai chịu nghe giảng. Nhưng khi không có giáo viên kiểm soát, mức độ ồn ào náo động của cả lớp A lập tức tiến sát chợ.

Tạ Hi Thư ngồi trong lớp, cũng nhíu mày ngày càng chặt.

Quá ồn.

Cậu mím môi, cố gắng tập trung sự chú ý vào tờ giấy bên tay. Kết quả chưa kịp làm được một câu, bên cạnh đột nhiên có người va vào bàn học của cậu. Đồng thời, lon coca trên tay người đó cũng đổ hết lên mặt bàn của Tạ Hi Thư, nhuộm tờ giấy cùng sách tham khảo của Tạ Hi Thư thành một mảng màu nâu ướt sũng.

Bàn của Tạ Hi Thư trong nháy mắt thành một mớ hỗn độn, nhưng kẻ gây ra chuyện lại tỏ ra hoàn toàn thờ ơ, cậu ta tiếp tục gào thét vài câu với bạn bè, rồi mới như sực nhớ ra điều gì đó, nghiêng đầu liếc mắt về phía Tạ Hi Thư.

Nam sinh ngồi trên ghế đang cúi đầu dùng khăn giấy lau mặt bàn, ngay cả khi đối mặt với "tai họa" bất ngờ ập đến như vậy, thần sắc của cậu vẫn rất lạnh nhạt.

Là người duy nhất mặc đồng phục trong cả lớp, từ cổ áo đến tay áo của Tạ Hi Thư đều cài cúc cực kỳ chỉnh tề, cổ tay lộ ra ngoài ống tay áo trắng và gầy, trên khớp ngón tay còn có vết chai do cầm bút lâu ngày. Mặc dù chỉ ngồi im lặng trên ghế, nhưng trong cả lớp chỉ có trước mặt Tạ Hi Thư là còn đặt tờ giấy và sách giáo khoa, phải nói rằng hình ảnh thiếu niên một mình cúi đầu chăm chỉ học tập giữa tiếng ồn ào, so với những người khác, khác biệt đến mức gần như chói mắt.

"Ôi chao, tôi đã làm phiền đến việc học của "tấm gương" lớp ta rồi."

Nam sinh chạm phải khuôn mặt không có nhiều cảm xúc của Tạ Hi Thư, ngừng một chút, đột nhiên mở miệng nói một cách thờ ơ.

"Có sức học tập thế này, sao "trùm cuối" như cậu mà vẫn bị đưa đến trường của chúng tôi vậy... Làm bộ làm tịch ở đây không mệt sao?"

Khi lời của nam sinh vừa dứt, đồng tử của Tạ Hi Thư lập tức co lại, các khớp ngón tay cầm bút cũng hơi tái nhợt vì dùng lực quá mạnh.

"Cậu--"

Và ngay lúc này, bên cạnh Tạ Hi Thư đột nhiên vang lên một tiếng lầm bầm.

"Trần Biệt, cậu va vào bàn người ta rồi còn nói nhiều lời vô ích làm gì vậy? Làm tôi cũng tỉnh giấc, vốn nơi này đã ồn ào lắm lắm rồi, tôi khó khăn lắm mới mới ngủ được, thật là, cút xa ra chút đi!"

Bạn cùng bàn của Tạ Hi Thư vốn luôn gục xuống bàn ngủ bù ngáp một cái, lầm bầm nói với nam sinh đó vừa đùa vừa phàn nàn một câu.

"Tặc, Thành An, hoặc là cậu đi khách sạn mà ngủ đi, mỗi ngày chỉ thấy cậu ngủ ở đây thôi..."

Bạn cùng bàn của Tạ Hi Thư tên Thành An, cũng coi như một dị loại của trường Trung học Nam Minh số 3.

Nghe nói gia đình Thành An khá giàu có, cũng khá quyền thế, theo lý mà nói thì không đến nỗi sa sút đến mức phải vào một nơi như Nam Minh số 3. Nhưng có tin đồn nói rằng trước đây Thành An từng gây chuyện trong trường quốc tế, đối phương cũng có ít thế lực, cuối cùng để tránh tai tiếng, Thành An mới lén lút chuyển trường đến đây.

Cũng có lẽ vì xuất thân khác biệt, Thành An hầu như không giao lưu với ai ở trường, mỗi ngày việc làm nhiều nhất ở trường là gục xuống bàn ngủ. Giáo viên cũng nhìn ra điều này nên mới để Thành An làm bạn cùng bàn cố định với Tạ Hi Thư.

Tuy nhiên, mặc dù Thành An rất ít khi chơi với người Nam Minh, nhưng nam sinh trong lớp ít nhiều cũng nghe qua tin đồn, nên cũng phải nể mặt cậu ta một chút.

Nam sinh họ Trần cũng không ngoại lệ, hắn trừng mắt nhìn Tạ Hi Thư, lầm bầm vài câu rồi cuối cùng cũng quay người bỏ đi.

Tạ Hi Thư im lặng nhìn bóng lưng kẻ đó rời đi, rồi chuyển ánh mắt trở lại mặt bàn.

Đống khăn giấy ướt sũng chất thành một đống giấy nhỏ ở một góc bàn, bản thân cái bàn đã được lau sạch, nhưng sách tham khảo và tờ giấy bị ướt rõ ràng đã không thể cứu vãn.

Tạ Hi Thư mím chặt môi, ném cuốn sách tham khảo ướt sũng vào ngăn bàn, rồi rút ra một tờ giấy khác trải lên mặt bàn, nhưng mãi một lúc lâu cũng không động bút viết.

Thành An lại ngáp một cái, dịch người về phía Tạ Hi Thư: "Cậu đừng để ý tên đó, miệng nó chỉ lệch lạc khó ưa thôi, cậu coi như nó đang xì hơi là được. Nhưng bình thường nó thích dính với Tề Vụ, nếu cậu chọc giận cậu ta, khiến Tề Vụ bị liên lụy thì sẽ khó mà thu dọn chiến trường đó... À phải rồi bài tập của cậu làm xong chưa cho tớ chép với."

Tạ Hi Thư "ừm" một tiếng, rồi rút ra bài tập đưa cho Thành An, còn mình thì dọn dẹp đồ đạc đứng dậy.

"Hả? Trạng nguyên cậu đi đâu đấy?!"

Thành An giật mình vì động tác của Tạ Hi Thư, bản năng hỏi.

Tạ Hi Thư quay đầu lại, nhìn người duy nhất mà mình có thể giao lưu trong cả lớp, đáp lại một cách nhẹ nhàng: "Ở đây ồn ào khiến tớ đau đầu, tớ ra ngoài đi dạo một chút."