Đường Tư Nhiên dặn dò hai câu lại vội vàng rời khỏi.
Phòng ngủ to như vậy, bỗng chốc không khí dường như đang chảy động, cuối cùng cảm giác ngạt thở trong chớp mắt ấy cũng biến mất.
Đường Dĩ Phi cất tấm thẻ thật kỹ, chậm rãi đi đến một bên của giường lớn, thân thể mệt mõi ngã xuống trăn bông mền mại, hai tay che mặt lại, thật lâu mới khẽ thở dài.
Dạng sinh hoạt này, thực sự cũng không đến nổi tệ, ngoại trừ không có cô nhi viện cùng Ôn Hinh, những thứ khác đều không tệ!
Đêm nay, Đường Dĩ Phi không có ăn cơm tối, cũng không có đi dạo chợ đêm, chỉ lẳng lặng nằm ở trên giường, mơ một giấc mộng đẹp.
Trong mơ có một bé trai tươi cười vui vẻ với cô…
Sáng sớm hôm sau, lúc tỉnh dậy đã không còn nhớ rõ cảnh trong giấc mơ, chỉ là lờ mờ cảm giác khóe miệng có chút cứng ngắc, xem ra tối hôm qua cô thành hoa si cười cả một đêm.
Sau khi rửa mặt và dọn dẹp sách vở, đóng cửa thì đi vào lớp học.
Tuy nhiên lúc nhìn thời gian thì mới sáu giờ sáng, mấy bạn học đã ngồi trong phòng học.
Đường Dĩ Phi lướt nhìn đếm ngược tới hàng thứ ba chỗ ngồi của mình, phát hiện không có người, lúc này lòng mới được yên, dậm chân đi vào.
Có người chào hỏi, Đường Dĩ Phi cười đáp lại.
“Ai nha, khí hậu ở Mạc Thành thật sự biết nuôi dưỡng con người, dáng dấp của bạn học Đường thật đẹp lung linh như nước!” Một bạn học nữ vừa ăn điểm tâm vừa trêu chọc, một đôi mắt to lại lóe lên sự ghen ghét vì lời nói trong miệng của mình.
“Đúng vậy a đúng vậy a, tôi thấy bạn học Đường đã vượt qua hoa khôi của Trung học Ngọc Hòa.” Lại có một bạn học nam phụ họa, lông mày của Đường Dĩ Phi khẽ nhíu lại, mờ hồ có dự cảm bất thường.
“Còn không phải sao!Ngay cả chủ nhiệm lớp cũng sắp xép cho bạn học Đường nồi cùng bàn với bạn học Mạc, mĩ nữ suất ca, chuyện này từ trước tới nay chưa từng có!” Đáng tiếc còn một số người không biết tốt xấu, nữ sinh tức giạn giương môi.
Là lại một đứa trẻ đố kỵ, Đường Dĩ Phi hơi nhíu mày.
Xem ra, cái gọi là kém hơn một bật chỉ là do cô tự lừa dối bản thân.
Đường Dĩ Phi không phải người ngu, tự nhiên có thể nghe được ngụ ý trong lời nói của họ, che giấu ánh mắt phức tạp, Đường Dĩ Phi câu môi, trấn định tinh thần nhàn nhạt nói: “Mạc Thánh không có tốt như vậy, nếu không tôi đến Ngọc Hòa làm gì?”
“Chuyện này cũng đúng, thanh danh của Trung học Ngọc Hòa rất lớn, không ít học sinh ở bên ngoài muốn che vỡ đầu để vào đây!”
Có người tự hào vỗ ngực một cái, giống như mình ở Ngọc Hòa rất giỏi.
Đường Dĩ Phi xem thường, khẽ cười một tiếng.
“Cô gái xinh đẹp trên thiên hạ này, có thể được xem là hoa khôi hay không thì phải vượt qua học tỷ Thẩm của chúng ta, khí chất cao quý rõ ràng, khiến người ta liếc mắt một cái cũng cảm thấy bị khinh nhờn…”
Đề tài lập tức bị cô thay đổi, lúc bảy bạn học nam còn ca tụng cô lập tức phản chiến: “ Thẩm học tỷ đúng là Nữ thần a! Lời này của bạn học Đường rất đúng, học trưởng Long cùng học tỷ Thẩm của chúng ta đúng là duyên trời định!”
“Ồ?” Đường Dĩ Phi giống như không hiểu lắm, nhíu mày: “ Học trường Long và học tỷ Thầm là người sao?”
Dĩ nhiên nữ sinh chanh chua lúc nảy cũng bị lôi cuốn, Đường Dĩ Phi nhìn thấy gương mặt kích động của cô, “Làm sao có thể?Trình độ học trưởng Long của chúng ta rất cao, bên ngoài đều nói, bọn họ rất trong sạch!”
“Trắng hay đen không cần biết! Nếu có tin đồn thì nhất định có khả năng!” Có người mồn mép láo lĩnh tiếp lời.
“Cũng chính là, bạn học Giang cậu đừng lừa mình dối người nữa, hoa khôi chắc chắn cùng một chỗ với Hiệu Thào.”
“Tôi đâu có…”
“Thế thì thật đáng tiếc cho trái tim của hàng chục cô gái rồi.” Đường Dĩ Phi liếc nữ sinh kia một cái, thấy mặt cô đỏ tới mang tai giống như muốn tiếp tục tranh cãi.