Editor: Melodysoyani
Ăn cơm xong, Đường Dĩ Phi thu dọn bác đũa, sau khi rửa sạch hết thì đã hơn mười giờ.
“Học trưởng, em nên trở về rồi.”
Canh gác cổng tới mười một giờ, nếu còn không quay về sẽ bị dì bảo vệ bỏ ở ngoài cửa.
Long Thiếu Tôn nhíu mày, không ngờ tới cô lại có thể chủ động nói muốn rời
khỏi: “Nhưng mà tôi còn chưa thoa thuốc thoa ngoài da….”
“Hả? Muốn em giúp anh thoa sao?”
Bịch một tiếng, thật vất vả lắm mới có thể để khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ khôi phục lại bình thường!
“Chỗ này còn có người nào khác sao?” Long Thiếu Tôn giả vờ không hiểu nhìn bốn phía.
“Được rồi.” Đường Dĩ Phi cúi đầu nhận mệnh.
“Chắc là bông băng ở ngăn tủ thứ hai trongphòng vệ sinh đó.”
“…” Đường Dĩ Phi cúi gằm đầu, cái miệng nhỏ nhắn bất mãn chu lên.
Bố cục của phòng vệ sinh vừa đơn giản lại trang nhã, những lọi đồ dùng
rửa mặt của anh được bày đặt ngay ngắn trên kệ bằng thủy tinh, Đường Dĩ
Phi liếc nhìn chai sửa tắm có mùi thoang thoảng của hương chanh.
Nhãn hiệu gì vậy?
Nhìn qua thì hình như là chữ Italy.
Cẩn thận phân biệt thật lâu, nhưng cuối cùng Đường Dĩ Phi vẫn không thể
nhận ra là nhãn hiệu gì, vì vậy lấy điện thoại di động ra, thuận tay
chụp lại, sau đó khi về thì lên mạngxem một chút.
Quả nhiên nhìn thấy một hộp cấp cứu trong ngăn tủ thứ hai, lấy bông băng ra, Đường Dĩ Phi trở lại phòng khách một lần nữa.
“Á!” Đường Dĩ Phi sợ tới mức vung tay lên, thậm chí còn vội vàng che hai mắt của mình lại: “Làm sao anh lại không mặc quần áo vậy?”
Long Thiếu Tôn nhíu mày: “Mặc quần áo thì làm sao thoa thuốc được đây?”
Cô nữ sinh này không khỏi quá đáng yêu đi?
Đường Dĩ Phi lúng túng lộ ra một chút sơ hở: “Vậy anh nằm sấp ở trên sa lon đi, em sẽ từ từ thoa.”
Nhanh chóng quay lưng lại, ngực kịch liệt phập phồng.
Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!
Lại có thể nhìn thấy Học trưởng lõa thể rồi!
Long Thiếu Tôn nhíu nhíu mày, vô cùng nghe lời nằm sấp ở trên ghế salon, giọng bình thản: “Được.”
Đường Dĩ Phi cẩn thận từng li từng tí xoay người sang chỗ khác, nhìn thấy
những bọt nước nổi lên ở phía sau lưng anh, hốc mắt lập tức dâng lên một chút sương mù.
Gần như ở phía sau lưng anh không có chỗ nào tốt
cả, thế nhưng anh vẫn cố nhịn đauvà an ủi cô trên suốt dọc đường đi,
cho dù là bây giờ, rõ ràng rất đau, nhưng anh cũng chỉ khẽ cười một
tiếng, không nói một câu oán giận nào.
Nói không cảm động
tuyệt đối là giả, lúc này Đường Dĩ Phi đã cực lực áp chế xúc động muốn
khóc nức nở, cẩn thận bôi thuốc cho anh.
Thuốc dán nhẹ nhàng lành lạnh hòa tan trong bàn tay của cô, khi thấm vào chỗ bị phỏng đỏ hồng
trên làn da của cơ thể thì không cảm thấy đau một chút nào.
Long Thiếu Tôn thoải mái híp mắt lại, giống như rất hưởng thụ việc cô đang mát xa cho mình.
“Học trưởng….” Cô nhỏ giọng gọi anh.
“Ừ? ”
“Hôm nay thật sự cám ơn anh.” Đôi mắt Đường Dĩ Phi trong suốt, dường như chỉ cần thêm một giây nữa, thì tất cả Ngọc Lộ Quỳnh Tương* trong hốc mắt đó có thể tràn ra vậy: “Còn nữa, thật xin lỗi.”
*Ngọc Lộ Quỳnh Tương: có thể hiểu nôm na là nước mắt mỹ lệ trong suốt như ngọc ^_^
“Đồ ngốc ạ, anh thật sự không sao.”
Ánh mắt Long Thiếu Tôn dịu dàng, lòng tha nhẹ một tiếng rằng cô thật lương thiện.
Haiz, cũng không biết là cô đã đắc tội người nào, mà lại có thể ra tay độc ác như vậy,xem ra anh thật sự phải làm chút chuyện để bảo vệ cô rồi.
Long Thiếu Tôn chợt híp chặt mắt lại, đã có quyết định từ đáy lòng.
“Anh phải nhanh chóng khỏi lại đó.”Đường Dĩ Phi nhịn xuống ý định
khóc nức nở, giương lên khuôn mặt nhỏ nhắn, trịnh trọng nói.
“Có sự chăm sóc của em, anh tin là chưa tới ba ngày thì anh đã tốt hơn phân nữa rồi!”
“Ừ.”
Vừa thoa thuốc nên tạm thời vẫn chưa thể mặc quần áo, Long Thiếu Tôn ngồi
xuống, quay lưng về phía Đường Dĩ Phi, từ da đầu đến mũi chân của người ở phía sau đều đã thành màu hồng hết rồi.
Phòng khách chợt yên
tĩnh, ngoại trừ tiếng tim đập của hai người, thì chỉ còn lại tiếng nói
hài hước của người dẫn chương trình giải trí.
Thật lâu sau, Long Thiếu Tôn lên tiếng phá vỡ tĩnh mịch.
“Học muội, em đã kết thù oán với người nào ở trường sao?”