Thế là mọi người ở bên trong đều nhìn châm chú, Mạc Dĩnh Sâm đạp phải bước chân mèo, phong tình vạn chủng đi về phía chỗ ngồi của mình.
Bỗng nhiên ánh sáng trước mắt bị một tảng đen lớn che lại, Đường Dĩ Phi kinh ngạc ngẩng đầu, đã thấy một gương mặt tuấn mị , ánh mặt trời bên ngoài gần như hoàn mĩ phác họa hình dáng của hắn , đôi mắt xoáy thâm thúy, mũi cao thẳng, đôi môi tinh xảo, mỗi một chỗ đều làm cho Đường Dĩ Phi thất thần hồi lâu.
Trên đời này thật sự có người chói mắt như vậy!
Mạc Dĩnh Sâm nghiền ngẫm cười cười, từ trong túi lấy ra một cây bút ký tên lên, để trên bàn học, thân hình cao to chậm rãi ngồi xuống.
Thì ra, nơi này thật sự có người.
Mội buổi sớm đi học, bị hai người cắt ngang, dường như mọi người không còn hào hứng nữa, đến yếu ớt, thật vất vả mới nhịn đến khi tan học, nhìn về phía trước, không ngờ lại bị một mảng lớn che phủ.
“Này, mới tới?”Đường Dĩ Phi vừa định nghỉ ngơi trong chốc lát, đã bị thanh âm bất cần đời bên cạnh cắt ngang.
“Ừm.” Đường Dĩ Phi gật đầu.
“Cô ngồi sai chỗ rồi, chỗ này là chỗ của tôi.” Thiếu niên bá đạo gõ gõ mặt bàn của Đường Dĩ Phi, người ở phía sau hơi sửng sốt, chợt mỉn cười: “ Thầy nói để cho tôi ngồi ở chỗ này, bạn học Mạc ngồi ở kế bên.”
“Ồ?” Mạc Dĩnh Sâm sờ mũi một cái, không nghĩ tới như vậy lại gặp trắc trở, “Vậy tên của cô là gì?”
Đường Dĩ Phi xấu hỗ vì phải cùng nam sinh này nhìn thẳng vào nhau, vì thế nên rũ mắt xuống, vừa định trả lời, thì bỗng nhiên bị mấy nữ sinh đi ngang qua cắt ngang, “Bạn học Đường, ở trường trung học của cậu thế nào? Có mĩ nam hay không?”
“Qua qua qua, có mĩ nam thì sao? Có thể so sánh với học trưởng Long cùng Long Hiệu Thảo của chúng ta sao?”
“Cũng đúng nha, đã rất lâu rồi học trưởng Long không tới trường học, nghe nói là qua Anh Quốc rồi!”
“Oa! Học trưởng Long rất lợi hại a…”
Mấy người họ đều tôi một câu, cậu một câu, Đường Dĩ Phi nghe thấy sửng sốt một chút, tuy nhiên cũng là nghe được một điểm huyền cơ.
Trung học Ngọc Hòa có một học trưởng Long, còn có một người tên là Hiệu Thảo, đã trở thành người tình trong mộng của tất cả nữ sinh.
“Các người nói chuyện nhanh như vậy không sợ cắn đầu lưỡi của mình sao?” Âm dương quái khí, mấy người bạn học cùng giật mình một cái, sau đó thì cười ngượng ngùng.
“Ôi, bạn học Mạc đang ghen tỵ sao? Đừng nha, cậu chính là Hệ Thảo của chúng tôi! Cùng học trưởng Long ngang tài ngang sức”
“….” Mạc Dĩnh Sâm im lặng, chuyện này làm gì có liên quan tới anh?
Tuy nhiên lời của nữ sinh này là sự thật, Mạc Dĩnh Sâm và Long Thiểu Tôn, thực sự đều có truyền thuyết giống nhau, chẳng qua Mạc Dĩnh Sâm là bạn học cùng lớp với họ, cho nên mới thiếu cảm giác thần bí một chút.
Xác thực, dù cho ai học cùng lớp với Hiệu Thảo, quen biết lâu lăn lộn cùng nhau thì cũng sẽ không cảm thấy hắn chính là Hiệu Thảo.
“Bạn học Đường, có cơ hội tôi nhất định muốn gặp học trưởng Long một lần…”
“Đinh Linh Linh~”
Âm thanh của tiếng chuông vào học vô tình vang lên, mấy người còn lại còn chưa kịp nói chuyện với học sinh mới đã phải trở về chỗ ngồi của mình, bắt đầu một buổi học bi thảm.
Đường Dĩ Phi đưa tay ra phía sau lấy quyển vở, xoay người lấy quyển sách Số học từ trong bụng ra , đặt ở phía trên bàn học, lại lấy hộp bút ra đặt lên một cách ngay ngắn.d.đ Lê Quý Đôn
Nhìn qua, là một cô gái gọn gàng ngăn nắp.
Một miếng giấy A4 nhỏ hơn cái laptop, chính giữa có ghi ba chữ sâu sắc.
“Đường, Dĩ, Phi.”
Mạc Dĩnh Sâm đọc từng chữ ra, không để ý ánh mắt tức giận của cô, “Thì ra là lời đồn Phi, ha ha ha…”
Hai má Đường Dĩ Phi ửng đỏ, tuy nhiên cũng không lên tiếng, đối với một số người ngoài không quen biết, cô không muốn lãng phí nước bọt.
“Ai nha, ba mẹ cô đặc tên nay cho cô đúng là đặc biệt nha!”