Vẻ mặt của cô gái này thật sự phong phú!
Trong mấy giây ngắn ngủi, thể nhưng lại có thể thực hiện một loạt cả ba hành động từ giật mình, chấn động tới khinh bỉ!
Đáy mắt của Mạc Duẫn Sâm hiện ra sự kinh sợ cùng sùng bái. (=.=”)
“Cậu định hù chết tôi sao?” Đường Dĩ Phi liếc hắn một cái, khom người xuống thở phì phò, chui xuống đất để nhặt điện thoại di động.
Đúng là kiểu Blackberry kinh điển, bề ngoài nhỏ gọn trang nhã, chịu vỡ chịu nhiệt khả năng có thể so sánh với bản chuyên!
Rõ ràng là rơi trên mặt đất tới nắp sau cùng pin đều rơi ra, cầm lên lắp ráp lại lần nữa vẫn có thể sử dụng được!
“Điện thoại di động này của cô thật giống với cô đấy!” Mạc Duẫn Sâm nhỏ giọng chế giễu.
“Có ý gì?” Đường Dĩ Phi nhìn thông tin, lại bỏ điện thoại di động bảo bối vào trong túi.
“Lũ tới cũng không chết! Tràn đầy sức sống đến mức có thể đánh chết Tiểu Cường, cô tìm đường sống trong chỗ chết năng lực thật khiến cho người ta líu lưỡi, chậc chậc…”
Dĩ nhiên Đường Dĩ Phi hiểu được Mạc Duẫn Sâm đang châm chọc mình có vận cứt chó (=.=”) lại có thể khiến cho học trưởng Long đồng ý làm bạn trai cô, lườm anh một cái, lập lại chiêu cũ.
“Bạn học Mạc, làm phiền cậu đừng nói chuyện lớn tiếng như vậy! Cậu không nghe giảng bài cũng đừng ảnh hưởng tới người khác chứ!”
Quả nhiên ánh mắt sắc bén của giáo viên chủ nhiêm liếc về phía góc trái này, trừng mắt cảnh cáo Mạc Duẫn Sâm.
“Xem như cô lợi hại!”
Mạc Duẫn Sâm nghiến răng nghiến lợi, hắn thực sự xui xẻo tám đời, mới có thể gặp Đường Dĩ Phi này!
Giờ học vào buổi chiều này hai người họ “Khoái trá” cãi nhau trong lặng lẽ, đảo mắt một cái đã tan học.
“Bạn học Mạc, cậu có thể giúp tôi đỗ rác hay không?” Đường Dĩ Phi xoa xoa trán, nhìn Mạc Duẫn Sâm đang ngồi chỗ của mình trong phòng học yên bình nói.
Mạc Duẫn Sâm không chút do dự kiên quyết lắc đầu!
Đương nhiên không thể! Hắn ở nhà đừng nói là đỗ rác, dù là nhìn thấy lá vàng rơi trên đất cũng không khom lưng xuống nhặt một cái!
Nổi danh là Nhịn Thế Tổ ở trung học Ngọc Hòa, tay không thể nâng lên vai cũng không thể gánh, bây giờ con nhãi ranh này lại dám sai bảo anh?
Có mầy người học sinh đang trực nhật cười trộm, dĩ nhiên cảm thấy Đường Dĩ Phi có quan hệ tốt với bạn học Mạc, đạp trên mặt mũi!
Đường Dĩ Phi nhíu mày, phản đối bỏ cây lau nhà trong tay xuống, lững thững chạy đến trước mặt của anh, từ trên cao nhìn hắn.
“Cậu quên lời cậu nói rồi sao? Hay là cậu có thói quen nói không giữ lời?”
“….”
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt đầy sát khí, đây là cuộc đọa sức của những người mạnh!
Không đến nửa phút, quả nhiên là Mạc Duẫn Sâm thua trận, nhìn nàng nở ra một nụ cười chột dạ :”Được, tôi đi đỗ rác!”
Nani?
Bạn học Mạc lại đồng ý đỗ rác?!
Hai lần trực nhật của mỗi tuần anh ta đều ngồi ở chỗ ngồi của đại lão gia, chờ mọi người trực nhật xong thì hắn ký tên lên!
Đừng nói là đỗ rác, ngay cả nước ấm hắn cũng lười chạm vào!
Ngày hôm nay uống nhầm thuốc sao?
“Bạn học Mạc, hay là để tôi đi!”
Có một học sinh trực nhật cảm giác không khí có chút không thích hợp, chạy nhanh tới nịnh bợ, Mạc Duẫn Sâm mừng rỡ muốn buông tay, lại bị âm thanh bay bỗng lạnh lẽo ở phía sau ngăn lại.
“Bạn học Mạc, chuyện của mình mình làm đi ~”
‘Vẫn là tự tôi đi!”
Khóe miệng của Mạc Duẫn Sâm co giật, cầm lấy túi rác, để xa người mình hơn nửa thước, bi kịch đi tới của phòng học rồi ra ngoài.
Học sinh trong phòng học đều lấy ánh mắt nhìn quái vật nhìn chằm chằm Đường Dĩ Phi.
“Bạn học Mạc! Cậu làm sao thế?” Thực sự không thể tin được, ngay cả giáo viên cũng không thể làm gì Mạc Duẫn Sâm, không ngờ anh ta lại nghe lời của cô!
“Chấp nhận thua cuộc.”