Chương 25: Mười ngón tay nắm chặt

“Quá khó nhớ...” Đường Dĩ Phi một bên nhỏ giọng lầm bầm, một bên cẩn thận lưu dãy số.

Long học trưởng.

Long Thiểu Tôn giương mi, chẳng biết tại sao khi cô nói ra ba chữ đó lại có chút kiềm nén.

Cô cúi đầu, có mấy lọn tóc rủ xuống, tóc dài được buộc lên đơn giản lỏng lỏng lẻo lẻo, thật ra lại tăng thêm một phần lười biếng.

Chóp mũi thoạt nhìn dị thường mê người, da thịt trắng nõn dưới ánh mặt trời gần như trong suốt.

Đường Dĩ Phi, mặc dù không quá mức kinh diễm, nhưng tuyệt đối là người nổi bật trong đám người.

“Em đã có số của anh, sau đó anh có thể biết số điện thoại của em.” Cô cười đến ngây thơ vô hại, giơ điện thoại di động trong tay.

Rung động từ trong túi truyền đến, Long Thiểu Tôn né người sang một bên, từ trong túi lấy điện thoại di động, nhếch miệng cười cưng chiều.

“Được rồi, Đường học muội.”

Ba chữ 'Đường học muội' anh nói ra, tuy nhiên Đường Dĩ Phi lại không quá mức để ý những chi tiết như vậy.

Bởi vì, vừa rồi cô nhìn vào điện thoại đi động mới phát hiện đã quá mười lăm phút!

Đám côn đồ kia nói phải xong mười phút...

Cái này chết chắc.

“Học trưởng, anh không đi học sao?”

“Ừm.”

Tiếc chữ như vàng.

“A...” Đường Dĩ Phi nghe thấy vậy ngay lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn sụp xuống, nói vậy là cô phải một mình đi ra ngoài?

Sau đó bị giáo viên phòng y tế khiêng đi?

Chỉ nghĩ tới thôi đã cảm thấy sợ rồi!

“Kia... Chúng ta đều bạn bè trai gái (ý của ĐDP là hai người đã là bạn trai (gái) của nhau), anh không thể đưa em đến phòng học sao?”

Có đàn anh đi cùng, những tên côn đồ kia sẽ không phải dám đánh cô chứ?

Hơn nữa, lúc này ở trong lòng Đường Dĩ Phi rất không muốn đưa số điện thoại của Long Thiểu Tôn cho đám khốn kiếp kia!

Bây giờ Long học trưởng chỉ có thể là bạn trai của cô, làm sao cô có thể cổ vũ cô gái khác đào góc nhà của chính mình chứ?!

“Đi thôi.” Long Thiểu Tôn cười cười, trả mấy cuốn sách về chỗ cũ, kéo Đường Dĩ Phi lững thững ra ngoài.

Thấy cô như vậy là biết chắc chắn có người đe dọa cô, nếu không... Cô sẽ không biết làm sao lại bảo anh làm bạn trai cô.

Cô gái giống cô ấy như vậy, coi như thầm mến một người cũng sẽ không táo bạo đi tỏ tình như thế.

Lần đầu tiên dắt tay!

Giống như bị điện giật!

“Đừng sợ, có anh ở đây.”

Giọng nói du dương như đàn vi-ô-lông làm cho người ta trầm mê, chỉ đơn giản vài chữ như vậy, trong nháy mắt cũng làm cho trái tim của Đường Dĩ Phi rung động.

“Ừ!” Đường Dĩ Phi nặng nề gật đầu, tùy ý anh dùng sức nắm chắt tay mình.

“Keng...”

Máy cảm ứng phát ra tiếng kêu lanh lảnh, cửa kính thư viện mở ra, hai bóng dáng cùng nhau đi tới, gần như sáng chói làm mù mắt đám người trên đường!

Đường Dĩ Phi trốn sau Long Thiểu Tôn, cho dù là đôi vai rộng như vậy cũng không đỡ được ánh mắt bắn ra mĩu tên độc ác của các nữ sinh!

Nhất là khi mọi người đều đưa mắt chăm chú nhìn vào chỗ hai bàn tay đan chặt vào nhau của bọn họ...

“Long học trưởng...” Các nữ sinh trái tim tan vỡ, lúc này hận không thể phát điên lôi tay Đường Dĩ Phi ra.

Người cầm đầu trong đám dân đàn chị cúc kì tức giận nhưng khi nhìn thấy Long Thiểu Tôn, tàn thuốc trong tay vội vã dập tắt, ánh mắt có chút khó tin nhìn cô gái mà anh bảo vệ phía sau.

A, cô đã xem nhẹ học sinh mới này rồi.

“Các vị, xin nhường đường.”

Đàn anh ôn nhuận nở nụ cười hòa tan trái tim mỗi người, khóe miệng Đường Dĩ Phi giật một cái, trong lòng có cảm giác ê ẩm.