Chủ nhiệm lớp đẩy chiếc kính mắt trên sống mũi lên, ánh mắt sắc bén lướt qua mọi người, sau đó từ trong đám người đi xuống bục giảng vô tình đi đến trước mặt cô gái.
“Cô, cô khỏe chứ, em là học sinh mới, Đường Dĩ Phi.”
Cô gái mỉm cười, lễ phép chào hỏi chủ nhiệm lớp.
Nụ cười này, làm điên đảo chúng sinh.
Chủ nhiệm lớp hài lòng gật đầu. “Cuối cùng cũng đến, về sau lớp 11A1 chúng ta có thêm thành viên mới. Bạn học Đường, tự giới thiệu một chút về mình đi!”
Đường Dĩ Phi được gọi tên, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên kinh ngạc, không phải cha mẹ đã dặn ở trường học phải tỏ ra khiêm tốn sao?
“Tôi tên là Đường Dĩ Phi, học sinh chuyển trường từ trường Trung Học Mạc Thành, mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn.”
Giọng nói dịu dàng như chảy ra nước, vừa dứt lời, tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía.
Ánh mắt chủ nhiệm lớp vẫn dừng ở trên người cô, đưa tay chỉ chỉ chỗ ngồi gần cửa sổ. “Bạn học Đường, trước hết em ngồi cạnh bạn học Mạc!”
Đường Dĩ Phi sững sờ, ánh mắt nhìn cánh tay của giáo viên.
Hàng thứ ba từ dưới lên, cạnh cửa sổ, chỉ là... làm gì có bạn học Mạc nào?
Khi mọi người đều chăm chú nhìn, Đường Dĩ Phi nở nụ cười đoan trang đi vào chỗ ngồi kia, bạn học ngồi bàn trước tò mò xoay người nhìn cô, thấy cô hơi nhíu mày.
“Bạn học, chỗ này thật sự có người sao?” Lúc nói câu này, Đường Dĩ Phi cũng cảm thấy sợ da gà nổi hết lên, rõ ràng không có người, hai cái bàn trống, sao gião viên lại nói ngồi cạnh bạn học Mạc?
Bạn học nam ngồi bàn trên ngại ngùng cười cười, cuối cùng không phụ sự kỳ vọng gật đầu. “Đương nhiên là có người!”
Da đầu Đường Dĩ Phi tê dại một lúc, nuốt nước miếng, lưng thẳng tắp, ngồi xuống.
Từ trong túi lấy ra sách giáo khoa, đoan đoan chính chính đặt trên bàn học, phòng học lại khôi phục không khí như trước, ngoại trừ có người ngẫu nhiên ném ánh mắt tìm kiếm bên ngoài, dường như cũng không có gì kì lạ.
“Tìm kiếm thăm dò nơi hoang vắng, buồn thê lương...”
“Tìm kiếm thăm dò nơi hoang vắng, buồn thê lương...”
Giáo viên dạy, học sinh đọc theo, hoạt động kiểu này đúng là kiểu Đường Dĩ Phi nằm mộng cũng muốn nhớ!
Dần dần, khuôn mặt lạnh nhạt kia hiện lên mỉm cười.
Đến đâu thì hay đến đó.
“Phanh...”
Bỗng nhiên có một tiếng vang lớn, tất cả mọi người ngầm hiểu nhìn ra ngoài cửa.
Một thiếu niên tóc đỏ mặc đồng phục cà lơ phất phơ dựa vào khung cửa, huy chương xiêu xiêu vẹo vẹo trên cổ áo, cà vạt cũng không biết thắt thế nào, tóm lại cứ lỏng lỏng lẻo lẻo nằm sấp trước ngực, lộn xộn nhưng lộ ra vẻ phóng đãng tự do.
Hai chân biến mất trong kiểu quần tây, thiếu niên một tay khoác túi ở đầu vai, một tay khác tùy ý đút trong túi quần.
Con ngươi lười biếng hơi nheo lại, quét mắt qua chỗ ngồi của mình.
“Cô giáo, em đến trễ.”
Chủ nhiệm lớp chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn hắn. “Bạn học Mạc, em lại đến trễ.”
Trong giọng nói nghiêm chỉnh có chút nghiến răng nghiến lợi, mà các bạn học khác lại xì xào bàn tán, che miệng cười trộm, trên mặt các bạn học nữ thì ửng đỏ.
Thiếu niên dựa vào khung cửa, đối với việc mình trở thành tiêu điểm hoàn toàn không biết, con ngươi vô tội nhìn chủ nhiệm lớp. “Vậy thì thế nào?”
Một câu, khiến chủ nhiệm lớp mặt đỏ tới mang tai.
Đúng vậy, vậy thì thế nào?
Bạn học Mạc, gia thế tốt, thành tích tốt, coi như mỗi ngày đều đến trễ, đi học không nghe giảng, nhưng vẫn đứng đầu kì thi!
Chủ nhiệm lớp bất đắc dĩ đẩy đẩy kính mắt. “Về chỗ ngồi đi!”