Đã có bạn học nữ ân cần tiếp cận hỏi han ân cần với Mạc Duẫn Sâm, anh cũng dịu dàng ấm áp mỉm cười với cô.
“Bạn học Mạc, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm!”
Lại có bạn học nữ mời, khóe mắt Mạc Duẫn Sâm lơ đãng giương lên, ánh mắt cao ngạo khıêυ khí©h Đường Dĩ Phi ở một bên. “Được, đi thôi!”
Đường Dĩ Phi không thèm để ý đến hắn, lê đôi chân cứng ngắc trở về phòng học.
Ngồi trên ghế, Đường Dĩ Phi xoa xoa bắp chân đau nhức, tức giận đá bàn của Mạc Duẫn Sâm qua một bên.
Đều do cái tên con ông cháu cha này đáng chết!
Đường Dĩ Phi nghỉ ngơi một lúc, quyết định qua căn tin ăn cơm, dù sao buổi chiều còn có ba tiết, không ăn cơm chắc chắn không chịu được.
Lấy phiếu ăn, chậm rãi đi đến căn tin.
“A a a a a! Trời ạ! Long học trưởng! Long học trưởng!”
Vừa mới đi tới phòng Thể dục đã nghe thấy tiếng kêu to rung trời của các nữ sinh điên cuồng hét chói tai!
Đám người nàu dường như chặn đầy cả đường đi, lá cây hai hàng cây hai bên đường cũng bị làm cho rời lả tả.
Đường Dĩ Phi hơi nhíu mày, trong trái tim dường như có một lực lượng kì quái kéo cô dừng bước dựa theo tiếng hét nhìn lại.
Người đông tấp nập.
Ngoài đầu người nhốn nháo, tiếng kêu gào kích động, Đường Dĩ Phi cũng không nhìn thấy được cái gì.
“Long học trưởng! Em yêu anh!”
Có cần phải khoa trương như vậy không?
Đường Dĩ Phi đứng yên tại chỗ nửa phút, sau đó chẹp miệng, đi đến căn tin.
Khu rừng rộng rãi xuất hiện một chiếc Cadillac màu đen đỗ lại, ánh mắt tất cả mọi người đều không hẹn mà tập trung nhìn cửa xe.
Khi cửa xe xa hoa mở ra, một đôi chân thon dài khỏe đẹp xuất hiện, đám người ồn ào nháy mắt an tĩnh lại, tất cả mọi người đều nín thở.
Dáng người của thiếu niên xuất hiện dưới ánh nắng mặt trời, gương mặt tuấn mỹ như thiên thần không thể khinh nhờn thu vào tầm mắt người đời.
Không nhiễm bụi trần, kinh động như gặp tiên nhân!
Long Thiểu Tôn!
Đây là thiếu niên đến ngay cả Thượng Đế cũng phải ghen ghét, hoàn mỹ đến mức không thể bắt bẻ!
Ngũ quan tuấn mỹ, cao quý bẩm sinh, khí thế mạnh mẽ người sống chớ gần, tất cả đều hoàn mỹ đến mức không thể so sánh!
Mọi người hô hấp khẩn trương dường như cũng dừng lại...
Đây không phải lần đầu học trưởng mặc đồng phục cao trung, có thể là dù mặc bao nhiên lần, sự xuất hiện của anh vẫn luôn khiến người ta ngước nhìn!
Mỗi bước chân anh tiến đến, đám người tự động dọn ra một con đường cho anh, thời gian như dừng lại tại thời khắc này, bông tai bảo thạch màu lam bên tai trái thiếu niên dưới ánh mặt trời như lóe ra tia sáng chói mắt.
Đôi mắt đen thâm thúy như ngôi sao xa xôi nhất ở chân trời, lạnh lẽo, xa xôi, không thể chạm tới.
Thiếu niên cười một tiếng với đám đông, cử chỉ ưu nhã đánh nát tất cả sự đề phòng trong trái tim của mọi người.
Long Thiểu Tôn, thần thoại cao trung ước mộng của ngàn vạn thiếu nữ.
Bỗng nhiên bên tai không có tiếng ồn ào, Đường Dĩ Phi kinh ngạc dừng chân, hơi quay sang, chỉ một giây phút, bốn mắt nhìn nhau giữa đám người.
Là anh!
Đại não cấp tốc vận chuyển, Đường Dĩ Phi cấp tốc tìm thấy hình ảnh ngày đó ở cô nhi viện nhìn thấy nửa bên mặt kia, thiếu niên trước mắt có phải là đứa trẻ si tình trong miệng viện trưởng không?
Bởi vì có ưu thế về chiều cao, Long Thiểu Tôn chỉ cần hơi ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy nữ sinh vừa dừng chân, ánh mắt chạm tới dung nhan tinh xảo của cô bỗng trở nên nóng rực!
Là cô!
Bỗng nhiên Long Thiểu Tôn dừng bước, có chút khó tin si ngốc nhìn cô.
Tại sao lại là cô?