A, đúng thật là một trò chơi ấu trĩ.
“Nhớ rồi sao? Có đánh cược hay không?” Mặc Duẫn Sâm cà lơ phớt phơ tréo ngẫy hai chân, thân hình đã chiếm một nửa mặt bàn của Đường Dĩ Phi.
Anh đến gần, trên người lại tỏa ra một mùi hương bạc hà nhàn nhạt.
Anh lúc nào cũng mặc đồng phục lộn xộn, cà vạt cũng thắt rất lỏng lẻo, nhìn bề ngoài của anh giống như một tên côn đồ trên đường, bất kì ai cũng sẽ không nghĩ hắn là nhị thiếu gia cao quý.
Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn Lê Quý đôn ở các trang web khác đều là ăn cắp không xin phép
“Trang điểm…”
“Không có gì, tôi nói đương nhiên là muốn cược rồi, tôi sẽ để cho cậu tâm phục khẩu phục!”
“Tôi đợi đấy, thực ra dáng dấp của cô cũng không tệ, nếu như cược thua, không bằng làm bạn gái thứ một trăm lẻ một của tôi đi?”
“…”
Giang Mỹ Kỳ ngồi cách đó không xa, nhìn bọn họ tôi một câu cậu một câu, thân thể dường như đang dựa sát vào nhau, mắt hiện lên một tia âm hiểm, gục đầu xuống, âm thầm nắm chặt cỗ tay.
Sau đó tiếng chuông vào học vang lên rõ ràng, sắc mặt của Đường Dĩ Phi lập tức lạnh lại, không để ý lời nói khıêυ khí©h của Mạc Duẫn Sâm nữa.
Chỉ là ngoài ý muốn, hôm nay trong học bàn không có những động vật nhỏ kì quái nữa?
Nghi ngờ liếc xéo Mạc Duẫn Sâm bên cạnh, đã nhìn thấy anh một tay chống cằm hai mắt chớp chớp nhìn chằm chằm mình, giống như nhìn rõ tâm tư của cô, khi nhìn cô thì gật đầu thần bí.
Từ phía trên laptop kéo xuống một trang giấy, Đường Dĩ Phi khẽ liếc thầy giáo trên giảng đài, cần thần từng li từng tí viết lên một hàng chữ.
-Có phải cậu làm cho các cô ấy dừng tay lại hay không?
Mạc Duẫn Sâm nhìn chữ viết xuất sắc trên giấy trong nháy mắt trong lòng thoáng thanh thản, cười nhẹ một tiếng, nâng bút lên bá đạo viết xuống một hàng chữ cuồng dã.
-Đã có đánh cược, tôi lập tức sẽ giúp đỡ cô.
“Ha ha…” Không tự giác được cười ra tiếng, trong lòng của Mạc Duẫn Sâm vốn rất bài xích vậy mà bởi vì câu nói này mà tiêu giảm đi rất nhiều.
Từ khi cô biết nhận thức tới nay, dường như chưa có người nào nói một câu như vậy.
-Cậu đã dùng cách gì? Những người đó cũng không phải ăn chay, chắc không phải là bán nhan sắc chứ?
Nhìn câu nói mà Đường Dĩ Phi viết, khóe mắt mỹ lệ của Mạc Duẫn Sâm khẽ co giật.
-Đó cũng có thể coi là một phương pháp tốt, lần sau có thể thử một chút !
-ORZ…
-Trước đó phải quỳ xuống! Muốn quỳ xuống thì hãy đợi đến lúc cược thua rồi công khai xin lỗi đi! Ha ha!
-Cậu nằm mơ !
-Nhìn không ra cô cũng biết tức giật, bề ngoài nhìn thanh tao lãnh diễm, thực chất bên trong chính là một người lắm lời mà thôi! Nam sinh trong lớp chắc là đã bị bề ngoài của cô lừa bịp!
-Cậu mới tức giận! Mấy bạn học nữ sinh trong lớp mới bị vẻ ngoài buồn nôn của cậu lừa bịp!
“Hàng thứ ba đếm ngược lại Mạc Duẫn Sâm, Đường Dĩ Phi, hai em đứng dậy đi ra ngoài!”
Bên này tờ giấy truyền qua truyền lại đến quên cả trời đất, đột nhiên một thanh âm hùng hậu vang lên trên đỉnh đầu, ánh sáng mặt trời bị người trước mặt che khuất, còn chưa kíp phá hủy dấu vết của tờ giấy trên bàn đã rơi vào tay của giáo viên chủ nhiệm.
“Đi học không nghe giảng, còn ngồi ở đây truyền giấy!” Giáo viên tức tới thở hổn hển, vò tờ giấy thành một cục, cũng vì thân phận của hai người họ, nên chỉ có thể tức giận quăng lên bàn!
Có tiếng cười trộm ở bốn phía, sắc mặt của Đường Dĩ Phi đỏ lên, sững sờ ngồi ở đó trong chốc lát cũng không biết nên làm sao, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô bị người ta phê bình.
Nhìn thấy Mặc Duẫn Sâm ở bên giống như rất quen thuộc, đẩy cái bàn ra, ưu nhã đứng dậy, ánh mắt thản nhiên nhìn giáo viên chủ nhiệm, hùng dũng hiên ngang đi ra bên ngoài!
Sau khi kinh ngạt ngắn ngủi trôi qua, Đường Dĩ Phi cũng chịu đứng lên, đi theo Mạc Duẫn Sâm ra ngoài hành lang. A, thật đúng là trò chơi ấu trĩ.