Editor: Melodysoyani
"Long Thiếu Tôn rốt cuộc anh muốn thế nào ? !"
Đường Dĩ Phi cũng không còn cách nào chịu được, chìa tay dùng sức muốn đẩy anh ra, chỉ là sức lực của anh cũng càng lúc càng lớn, gần như muốn bóp nát xương cốt cô.
" Rốt cuộc năm năm trước đã xảy ra chuyện gì? !"
Anh bỗng nâng giọng lên hỏi.
Từ khi biết đến vết thương cũ trên cánh tay cô, đến những lảng tránh và hận ý lúc cô nói chuyện khi bọn họ gặp lại, Long Thiếu Tôn mơ hồ cảm giác đã xảy ra chuyện gì đó rất lớn trong những năm mình không ở đây!
Anh lại có thể hỏi cô đã xảy ra chuyện gì ?
Đường Dĩ Phi nhìn anh, nghĩ thầm anh bị mất trí nhớ hay là đang chọn mất trí nhớ đây.
Lúc này điện thoại di động trong túi xách bỗng nhiên vang lên, phá vỡ bầu không khí giương cung bạt kiếm bên trong thang máy.
----Anh là thiên thần trong ác quỷ, nên cách anh khiến trái tim em tan vỡ, là chờ đến khi em cười đến giây phút cuối cùng, mới
phát hiện trên ngực mình mang một vết dao...
[Thiên thần trong ác quỷ - Điền Phức Chân]
Tiếng chuông này. . .
Long Thiếu Tôn kinh ngạc buông lỏng kiềm chế trên tay cô, tiếng chuông bi thương đau khổ lấp đầy toàn bộ không gian, kiềm chế khiến anh không thể nói nên lời.
Đường Dĩ Phi hốt ha hốt hoảng lấy điện thoại ra từ trong túi, trong lúc luống cuống tay chân lại vô tình ấn xuống nút loa ngoài .
"Em đang ở đâu vậy?" Giọng nói thoáng lo lắng của Mạc Duẫn Sâm truyền đến xuyên qua loa ngoài .
"Anh đang ở cửa công ty của em." Thấy cô không nói lời nào, Mạc Duẫn Sâm lại nói thêm một câu .
Ah, thế nhưng có đàn ông
trực tiếp tới đón cô tan tầm .
Màu mắt Long Thiếu Tôn trầm xuống, lúc này thang máy vừa vặn dừng ở lầu một, cửa vừa mở ra, Đường Dĩ Phi gần như là chạy trối chết .
Tiếng hỗn độn của giày cao gót vọng lại ở đại sảnh vàng xanh rực rỡ, vài nhân viên nhìn bóng lưng hốt hoảng của người phụ nữ chạy tới một chiếc xe thể thao dừng ở cửa rồi lại hai mặt nhìn nhau.
"Ồ, vừa rồi có phải quản lý Đường ở phòng thiết kế không vậy?"
"Không biết, chạy nhanh quá, không thể để ý được."
Một đôi
giày da sáng loáng bỗng nhiên bước ra từ trong thang máy cao cấp, mà cùng lúc đó, hai người đàn ông mạnh khỏe trong đại sảnh cũng nhanh chóng đi tới, kính cẩn xoay người cúi đầu với người nọ: "Boss ."
Mồ hôi trên trán hai người rõ ràng còn chưa lau khô, gương mặt bởi vì vận động
quá sức mà có chút đỏ lên, Long Thiếu Tôn thản nhiên liếc hai người một cái, môi mỏng khẽ mở: "Vất vả rồi ."
"Không, không vất vả. . ." Hai người cùng lúc nghiêm túc lắc đầu .
Có thể để cho Boss và Đường tiểu thư cùng đi chung thang máy bồi dưỡng tình cảm, dù bọn họ có bò xuống từ tầng 88 cũng không dám có nửa câu oán hận.
Tùy rằng trong lòng La Thụy La Sâm có thành kiến với Đường Dĩ Phi, nhưng vẫn không dám biễu lộ ra mặt, cho nên mới phải cam tâm tình nguyện đi từng tầng một từ thang lầu của phòng thiết kế xuống đây.
"Boss, là Tiểu Thư gọi đến ." Lên xe, La Sâm liền đưa một chiếc di động qua.
Đó là điện thoại cá nhân của Long Thiếu Tôn , chỉ có một người biết số này, anh híp híp mắt, vẻ vui sướиɠ hiện lên cả lông mày.
"Anh, thứ tư tuần sau lễ mừng tốt nghiệp của em, anh có tới hay không?" Giọng nói ngọt ngào của Long Vũ Mặc, mơ hồ mang theo chút nũng nịu .
Kể từ năm đó bị Long Chiến Tây đuổi ra khỏi nhà, cùng lệnh cưỡng chế không được ông cho phép thì không được tiến vào thành phố Vân Dương nửa bước, Long Vũ Mặc vẫn mãi trôi nổi ở nước ngoài.
Từ 15 tuổi bắt đầu rời khỏi, cho tới bây giờ, tính một chút cũng
đã bảy năm .
Thời gian trôi qua thật nhanh, nháy mắt Vũ Mặc cũng sắp tốt nghiệp .
Khóe môi Long Thiếu Tôn
nâng lên nụ cười cưng chìu, dịu dàng nói với đầu điện thoại bên kia: " Được."
"Thật tốt qua!" Long Vũ Mặc vì câu nói của anh mà cực kỳ vui vẻ ở một đầu khác.
"Vũ Mặc, anh có thấy vài vụ tố tụng gần đây của em, khá lắm."
~ hết chương 150~