Editor: Hồng Trúc
Cô vậy mà còn kêu anh tự trọng?!
Vẻ mặt lạnh lùng của Long Thiếu Tôn có hơi rung động, ngón tay lạnh giá chạm vào làn da mịn màng của cô lại có cảm giác như điện giựt giống trước đây, anh nới lỏng tay, Đường Dĩ Phi dễ dàng thoát ra.
Chỉ là cô chưa kịp phục hồi tinh thần, cả người liền bị một lực mạnh đặt trở lại bức tường kim loại của thang máy!
"Anh đang làm cái gì vậy?" Cô nhíu mày, đẩy anh ra theo bản năng.
Loại tư thế khăng khít thân mật thế này, cô thật sự cảm thấy rất xấu hổ và giận dữ.
Long Thiếu Tôn nhếch môi mỏng, ánh mắt hừng hực nhìn thẳng vào mắt cô, chỉ là đối mặt với câu hỏi của cô, anh một chữ cũng không muốn nói.
Hoặc là căn bản anh không biết nên nói cái gì.
Anh đang làm cái gì?
Chính anh cũng không biết.
Trong lòng Long Thiếu Tôn đầy khổ sở, nhìn thấy vẻ mặt tức giận của cô, đáy mắt bỗng xuất hiện sóng to gió lớn.
"Buông!" Cô trợn trừng mắt, thề phải kéo dài khoảng cách với anh.
"Không buông." Người đàn ông bỗng nhiên bình tĩnh lên tiếng như dội thẳng một trái bom vào thế giới của Đường Dĩ Phi.
Từ khi nào mà anh ta lại thích chơi xấu như vậy?
Mái tóc màu nâu sẫm hơi lộn xộn, bộ âu phục màu đen cũng đầy nếp nhăn, người đàn ông lại không hề để ý, hai tay gắt gao giữ cô lại.
Chóp mũi gần như chạm vào nhau, hơi thở nóng rực bá đạo quen thuộc lan ra trên mặt anh, khiến cho cô cực kì không tự nhiên quay đầu đi.
Một tay Long Thiếu Tôn nâng cằm cô, lời nói đầy tình cảm nhưng không ai hiểu: "Em chán ghét nhìn thấy anh như thế sao?"
Anh thoáng dùng lực, chỉnh lại khuôn mặt không được tự nhiên của cô, khuôn mặt trắng xanh yếu ớt như vậy, làm sao anh có thể không nhìn thấy?
Bỗng nhiên Đường Dĩ Phi cười lên: "Năm năm trước lúc đó chẳng phải anh chán ghét khi phải nhìn thấy tôi, muốn tôi chết hay sao? Thế nào bây giờ lại trở thành người khác, anh không quen à?"
Cô nói châm chọc, đáy mắt bi thương đùa cợt.
Vì muốn đâm trúng chỗ đau của anh, cô tình nguyện bóc trần vết sẹo!
"Lời này của em là có ý gì?" Long Thiếu Tôn nghe những lời tố cáo vô lí này bỗng nhiên thay đổi sắc mặt.
Cái gì mà chán ghét nhìn thấy cô muốn cô chết đi?
Anh có ý nghĩ như vậy khi nào?!
Đường Dĩ Phi nhìn thấy vẻ thắc mắc trong đáy mắt anh thậm chí là tức giận, ý cười nơi khóe miệng càng thêm sâu sắc.
Thật đúng là biết diễn trò, thực không hỗ là cùng loại người với Giang Mỹ Kỳ.
"Có ý gì chính anh còn không rõ sao? Nếu trước đây đã lựa chọn buông tay
xa cách, như vậy bây giờ không cần phải dây dưa không rõ!"
Cô quát tháo dữ dội, mà lại nói những câu có lý, trong nháy mắt đúng là Long Thiếu Tôn phải á khẩu không trả lời được.
Trước đây anh đã xác định là buông bỏ mối tình này, ở nước ngoài tiếp nhận trị liệu hẳn 3 năm, quyết không nghe ngóng tin tức gì liên quan đến cô, cũng là vì không muốn liên lụy đến cô.
Huống hồ khi tỉnh lại, lại biết Tâm Vũ vì anh hi sinh nhiều như vậy, anh lại càng cảm thấy không nên xuất hiện trước mặt Đường Dĩ Phi nữa.
Thế nhưng anh không nghĩ tới, rất nhiều chuyện không phải anh không muốn thì đều có thể khống chế, ví dụ như tình cảm của anh đối với cô.
Thời gian đầu coi Tâm Vũ như cái bóng của Phi Phi, nghĩ rằng dần dần sẽ quen, nhưng không ngờ ở nước ngoài suốt ngày đau khổ nhớ đến cô, cho tới bây giờ, giờ phút này, chứng kiến trước mặt vẻ quật cường phản kháng của cô, tim anh đau nhức không thể nào thở nổi!
Tranh chấp mãi cuối cùng thang máy cũng dừng lại ở tầng cao nhất, chỉ là Long Thiếu Tôn nhanh tay lẹ mắt liền bấm nút đóng cửa, lại một lần nữa giam hai người.
Ở đại sảnh tầng một, mấy người nhân viên nhìn vào chiếc thang máy cao cấp dừng lại ở số 1 rồi 88, nhớ lại là tổng giám đốc ra về, nhưng lại không thấy người từ bên trong đi ra, buồn bực vây lại.
~Hết chương 149~