Edit: Nagi Maria
Đến khi ta tỉnh lại, đã là giữa trưa, Trương công công hình như bên cạnh ta suốt, không hề rời đi nửa bước, ta nhìn ánh mắt hắn hồng hồng trong lòng ta cũng thấy bối rồi, ta bảo hắn đi nghỉ ngơi, hắn cười, rồi mới nói cho ta biết Ngưng Vương sáng sớm đã rời khỏi chỗ này, ta đã hoàn toàn yên tâm, không cần phải sợ hãi khi nhìn Ngưng Vương nữa.
Ta tìm ba đại nội thị vệ và trưởng làng nói chuyện một chút. Ta nói với trưởng làng giờ tình trạng của thôn đã ổn định rồi, chỉ cần dùng thuốc mà ta đã kê đơn thì không quá năm ngày người trong làng sẽ khỏi hẳn. Và hai thôn sẽ trở về như trước kia, người trong làng cảm kích nhìn ta gật đầu, bọn họ rất nhiều người đã bắt đầu cuộc sống thường ngày, ta cười.
Ta nói với ba đại nội thị vệ bọn họ đã vất vả nhiều ngày rồi, giờ có thể trở về kinh thành, nơi này không còn việc gì nặng nữa, nhiệm vụ áp tải lương thảo của họ cũng coi như được hoàn thành. Tam đại thị vệ gật đầu, họ để lại mười thị vệ khác bảo vệ ta, còn ba người họ mang theo đồ đạc trở về kinh, sau khi mang đồ về kinh xong thì trở lại đây.
Bọn họ vẫn như cũ, cái gì cũng không nói, cũng không hỏi ta, ta tạm có thể an tâm. Nhưng các hài tử trong làng thì không như vậy, sau khi từ trong nhà đi ra, bọn chúng liền bu lấy ta hỏi.
“Nhiễm Trần ca ca, mắt người hồng như con thỏ nhỏ vậy, ngươi có phải hôm qua ăn cà rốt không?”
“Nhiễm Trần ca ca, hôm qua trong phòng ngươi thật ầm ĩ, làm bọn em rất sợ”
“Đúng á, đúng á, Nhiễm Trần ca ca, ngươi không sao chứ?”
“Có phải có người xấu ức hϊếp ngươi không? Đại Hổ ta, sẽ giúp ngươi đánh hắn”
Ta cười cười nhéo nhéo cái mũi của chúng, nói cho chúng biết là không có việc gì cả, hôm qua vì ta không cẩn thận nên phá hư một vài đồ, người ta mắng ta là vụng về, nên ta giận. Bọn họ nghe xong liền chỉ mặt ta nói, xấu hổ chưa, xấu hổ chưa, lớn vậy rồi mà còn tức giận dỗi kìa, ta bất đắc dĩ cười cười.
Chưa đến một tháng, người trong hai thôn này đã khôi phục hoàn toàn. Khi chúng ta lên đường trở về, bọn họ cho ta rất nhiều bánh ngô, khoai tây, dưa chua cùng nhiều thứ linh tinh khác. Trương công công không cần nhìn liền bảo không cần, ta nhìn Trương công công, đành phải thay hắn nói với người dân, bọn họ chỉ vừa mới hết bệnh, mấy thứ này không thể cho ta được, bọn họ cần chúng hơn ta.
Bọn họ có chút khó xử nói, họ không có gì cả, họ chỉ là nông dân, những thứ này cứ xem như là tâm ý của họ, họ biết mấy thấy này không thể cứu họ được, thứ cứu họ là thuốc của ta, nhưng họ vẫn mong ta nhận những thứ này. Ta gật gật đầu, thị vệ đành phải nhận lấy.
Bọn họ tiễn ta đi một đoạn rất xa, rất xa, giống như không nỡ để ta rời khỏi nơi này, vài tiểu hài tử còn oa oa khóc, ta kêu mấy thị vệ dừng kiệu, Trương công công đỡ ta xuống xe, ta chạy trở lại, để lại chút bạc cho bọn họ, bọn họ liền khua tay bảo không cần.
Ta nói tiền này là dùng để mời một tiên sinh về dạy cho lũ nhỏ đọc sách viết chữ, sau này có dịp thì viết thư cho ta. Bọn nhỏ vui vẻ ôm túi bạc, rồi mới thề với ta là sẽ học viết chữ để viết thư cho ta đọc.
Còn một đứa nhỏ kìm nước mắt đến đỏ mặt, nó nhìn ta nói sẽ học thật tốt, rồi sẽ lên kinh thi, làm đại quan, mỗi ngày cùng ta chơi đùa. Ta nói chỉ cần làm đại quan ta nhất định sẽ chơi cùng nhóc, vài đứa nhỏ cũng hùa theo đòi làm đại quan, ta hài lòng rời khỏi đó.
Trên đường, ta vẫn như cũ ngồi trong xe ngựa xóc nảy đọc sách, nhưng ta lại đọc không vô, trong lòng cảm rất vô tư, nghĩ đến mấy đứa nhỏ ta liền cười cười, bọn nhỏ này xem ra còn may mắn hơn ta. Nhưng mà, ta cũng rất may mắn, bởi vì ta học được một điều từ bọn trẻ, đó là vô tư a.