- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Úc Nhiễm Trần
- Quyển 2 - Chương 3
Úc Nhiễm Trần
Quyển 2 - Chương 3
Edit: Nagi Maria
“Cha, con cũng muốn kể chuyện xưa cho cha nghe” Cha chưa từng kể chuyện gì với ta, nếu cha đã kể thì ta cũng muốn kể chuyện của mình “Trước kia có hai huynh đệ song sinh, vì nhà nghèo khổ, nương muốn mang đệ đệ mình đi bán, đệ đệ từ nhỏ lại được cả nhà cưng chìu, ca ca lại không muốn đệ đệ chịu khổ, nên đi thay cho đệ đệ, ca ca được bán vào Câu Lan Viện làm tì đồng, từng ngày trôi qua người ca ca đó cũng trưởng thành, viện chủ sẽ không nuôi một đứa trẻ không công, cho nên sẽ đến lúc bắt hắn đi tiếp khách. Vào ngày đầu tiên đi tiếp khách, một vị đại gia nhìn trúng hắn, không chỉ mua một đêm của hắn mà còn mua luôn hắn. Người trong viện rất hâm mộ hắn, nói hắn thật tốt số, vừa mới ra tiếp khách đã được người ta mua luôn rồi. Nhưng bọn họ không hề biết, sau khi hắn bị mang đi, hắn mỗi ngày đều bị người đó làm, trong khi làm thì luôn miệng gọi tên người khác, không vui liền đánh hắn. Về sau hắn mới biết người mua hắn thích một người có gương mặt giống hắn, hắn liền biết đó là đệ đệ hắn. Nhưng người đó không biết mình có thích đệ đệ hắn không, nên không dám làm bừa, cho nên mua hắn về để phát tiết. Sau này, đệ đệ hắn đã trở lại phủ người nọ, hắn đã hiểu hai người họ yêu nhau, đệ đệ không những không trách người nọ, mà còn thành hôn với người nọ, ban thưởng cho hắn (thưởng chết thì có -_-). Không ngờ đệ đệ lại không nhận ra hắn, không nhận ra ca ca của hắn, xem hắn như tiểu quan thấp hèn.
Người ca ca đó
trước khi chết vẫn rất hối tiếc, hối tiếc vì chưa được nhìn thấy người nọ cười dù chỉ một lần. Hắn đã ôm một mối hận, hận cái gương mặt giống y chang đệ đệ mình, cho nên trước khi chết đem mặt mình huỷ đi, như vậy sau khi đầu thai sẽ không còn giống nhau nữa. Vì hắn không muốn làm bẩn ngày thành thân của người nọ, nên hắn đợi qua giờ tý mới uống thuốc độc, không ngờ người nọ lại đem hắn cứu về. Không ngờ đệ đệ hắn lại nói mang tên tiểu quan đê tiện này đi làm thế thân cho y. Vì đệ đệ hắn muốn sống cùng người nọ, người nọ cũng muốn sống cùng đệ đệ hắn, nếu hắn đi người nọ có thể hạnh phúc sống cùng đệ đệ hắn. Cho nên hắn chấp nhận đi làm thế thân cho đệ đệ mình, trở thành người của một vị vương gia. Vị vương gia đó không biết hắn là một tiểu quan thế thân, mà hắn biết vị vương gia này cũng thực đáng thương, nên hắn chấp nhận đem hạnh phúc của mình đổi lấy hạnh phúc của hai người đó. Hắn thực lòng muốn đối tốt với vị vương gia kia. Nhưng chuyện gì cũng không giấu được lâu, về sau vương gia biết sự thật, liền mắng vị ca ca kia là tiểu quan vô sỉ, không ngờ đệ đệ hắn lại nói hắn là tiểu quan ti tiện chỉ đi câu dẫn người khác, thấy y trở về thì bản thân không còn được sủng ái nên đi tìm mục tiêu khác, biết vương gia thích y nên đòi đi thay y. Mà hắn bấy giờ lại bị câm, chuyện này làm vương gia tức gần chết, tìm rất nhiều người đến làm nhục hắn, hắn muốn cắn lưỡi thì bị vị vương gia này đánh sái quai hàm, trên người thì không ngừng bị người khác làm nhục, chạy không thoát, chết cũng không được, đành phải để đám người đó làm, hắn nghĩ thầm chết nhanh một chút liền tốt rồi.”
Cha ta nghe không vô nữa, lấy tay che lại miệng ta, nói: “Nhiễm Trần, ngoan, không có việc gì, không sao cả”
Thật lâu sau, ta mới nói “Vâng, cha, chúng ta đi tìm hắn đi”
Cha a, mặc kệ kết quả ra sao, không phải cha vẫn rất yêu hắn sao?
Cha biết ta nói Hắn là muốn chỉ ai, nên đáp “Ừ, Lão Tử mang ngươi đi tìm. Hừ, tên Tử Quỷ đó, hắn mà không cần Lão Tử, Lão Tử nhất định đem hắn gϊếŧ chết” Cha khôi phục trạng thái vui vẻ, ta biết giờ đây cha rất hạnh phúc.
“Nhiễm Trần, ngày mai chúng ta sẽ đi kinh thành, Tử Quỷ ở phương Nam, sống ở kinh thành, hắc hắc, thấy được ta có một nhi tử ngoan như vậy, Tên Tử Quỷ đó nhất định sẽ rất khâm phục ta, nhi tử của ta chắc chắn là tốt hơn tên Tiểu Ô Quy kia nhiều lắm. Lại còn giỏi giang a, có thể chữa bệnh cho người khác”
Ta gật gật đầu, cha lập tức rút giấy bút ra, ta biết cha muốn viết thư cho Tử Quỷ, cha muốn tìm hắn. Ta nhẹ nhàng đứng dậy đi thu dọn đồ đạc, ngày mai cha bắt đầu sẽ rất hạnh phúc, cha hạnh phúc ta cũng hạnh phúc theo cha.
Bồ câu đưa thư bay đi, ta nhìn nó bay đi. Trong lòng tràn đầy phấn khích.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Úc Nhiễm Trần
- Quyển 2 - Chương 3