Chương 14: Chân tướng sự việc

Dì Oánh ngồi dưới đất một lúc lâu, đột nhiên gương mặt bà ta trở lên giận dữ, dường như bà ta đã nhận ra điều gì đó.

Dì Oánh đanh mặt đứng dậy mở cửa phòng, bên ngoài gian phòng chính có hai bà thím đang ngồi dựa vào tường ngủ gục. Dì Oánh chép miệng với lấy cái roi mây đi tới chỗ hai bà thím kia, rồi bà ta vung tay lên vụt mấy cái vào người hai bà thím. Hai bà thím bị vụt cho mấy roi thì giật bắn người kêu oai oái, vừa mở mắt ra liền trông thấy dì Oánh đang quắc mắt nhìn chằm chằm, hai bà thím hốt hoảng quỳ phich xuống:

"Thưa, thưa bà, có chuyện gì thế ạ?"

"Có chuyện gì à? Bà ở bên trong kêu chúng mày khàn cả cổ, mà không đứa nào thèm thưa, bộ chúng mày điếc hết rồi à?"

Nghe dì Oánh nói vậy, hai bà thím liền quay sang nhìn nhau, vẻ mặt ngơ ngác:

"Dạ thưa bà, chúng con nào có nghe tiếng bà kêu đâu ạ?"

"Lũ hay ăn lười làm chúng mày còn dám trả treo lại bà à, chúng mày ngủ như chết thế kia, hỏi làm sao lại không nghe thấy cơ chứ!" Dì Oánh tức giận vụt thêm mấy roi nữa.

"Chúng con sai rồi, chúng con không dám nữa đâu!" Hai bà thím bị vụt đau liền rụt đầu xin tha.

Dì Oánh "hừ" một tiếng vứt cái roi đi, bà ta ngồi xuống ghế:

"Hai đứa chúng mày lại đây bà bảo."

Hai bà thím vội đứng dậy đi nhanh qua chỗ dì Oánh: "Dạ, bà bảo gì chúng con ạ?"

"Hai đứa chúng mày ngay bây giờ hãy ra mộ thằng Ba, kiểm tra xem mộ của nó có vết đào bới gì hay không, nếu có thì phải về báo ngay cho bà."

Hai bà thím mặc dù rất muốn hỏi dì Oánh vì sao lại kêu bọn họ làm như vậy, nhưng lại không dám mở miệng hỏi: "Dạ thưa bà, chúng con lập tức đi ngay đây ạ."

"Ừ, nhớ giữ mồm giữ miệng đấy."

Hai bà thím vội gật đầu như gà mổ thóc.

Những chuyện vừa xảy ra trong nhà chính, tôi không hề hay biết. Cả đêm hôm đó Thúy bị sốt cao, con bé cứ lúc tỉnh lúc mê, mỗi khi tỉnh lại đều rêи ɾỉ kêu đau, tôi phải thức trắng cả đêm để chăm sóc cho nó.

Sáng sớm hôm sau.

Trong lúc tôi ngủ thϊếp đi vì mệt, Thúy đã tỉnh dậy, mặt con bé trắng bệch, đôi môi cũng nhợt nhạt. Thúy vừa mở mắt ra liền trông thấy tôi đang ngồi ngủ gục bên cạnh nó, trong tay tôi còn cầm một chiếc khăn trắng. Thúy nằm úp người trên giường nhìn tôi thật lâu, khuôn mặt nó vô cùng buồn bã.

Tôi ngủ không sâu giấc nên khi bị Thúy nhìn chằm chằm như vậy làm tôi không thể ngủ được nữa. Tôi ngồi thẳng người dậy, xoa xoa hai bên thái dương.

"Mợ ơi."

Đột nhiên nghe tiếng gọi, tôi mở choàng mắt ra thì thấy Thúy đang mỉn cười nhìn tôi, trên gương mặt mệt mỏi của tôi xuất hiện một nụ cười tươi rói:

"Cuối cùng con cũng tỉnh, con thấy trong người thế nào, chỗ bị đánh có còn đau lắm không?"

Thúy lắc đầu nhẹ, mở miệng thì thào:

"Con không sao, chỉ còn đau một chút thôi, mợ đừng lo lắng quá."

"Con bé ngốc này, con bị gãy tận mấy cái xương sườn, lại còn bị tổn hại cột sống nữa, làm sao mà lại chỉ đau một chút cho được."

Thúy nghe tôi nói vậy, gương mặt con bé bỗng trở lên lo lắng:

"Gãy xương... vậy là con sẽ trở thành một đứa tàn tật sao, con sẽ phải nằm trên giường cả đời sao ạ?"

"Hả? Không không, tàn tật gì chứ, mặc dù xương sườn của con đã bị gãy, nhưng nó sẽ liền lại thôi nên con đừng lo lắng quá, cứ yên tâm mà dưỡng thương."

Thúy nghe vậy thì thở hắt ra:

"May quá, nếu con mà bị tàn tật thì con sẽ bị bà Hai tống khứ ra khỏi chỗ này mất, lúc đó con sẽ không còn được hầu hạ mợ Cả và mợ Ba nữa..."

"Ôi trời, con phải lo cho bản thân mình chứ." Tôi đưa tay xoa đầu Thúy, rồi tôi móc trong túi ra một nắm kẹo sữa:

"Chuyện hôm nọ, mợ cảm ơn con, nhưng mợ hy vọng sau này con đừng tự ý nhận tội thay mợ như thế nữa. Con hiểu ý của mợ chứ?"

Thúy cằm mấy cái kẹo sữa trong tay mà lòng không hề vui vẻ, con bé im lặng trong chốc lát rồi mới mở miệng đáp lời tôi:

"Dạ, con hiểu rồi ạ, con xin nghe lời mợ."

"Ừ, ngoan lắm." Tôi bóc một cái kẹo sữa cho vào miệng Thúy.

Mãi đến sau này tôi mới biết, thì ra lúc tôi cầm tay Thúy khóc nức nở, con bé đã tỉnh lại và nhìn thấy. Từ lúc đó Thúy đã coi tôi như một người chị gái, bởi vì ngoại trừ mẹ của con bé ra thì tôi là người duy nhất vì nó mà rơi nước mắt.

Ba ngày sau.

Mấy ngày nay Thúy hồi phục rất tốt, gương mặt dần hồng hào trở lại, chỗ bị đánh cũng đã đóng vẩy. Thúy vừa khỏe lại liền đòi tôi cho con bé về phòng của nó, con bé kêu ở phòng tôi nó ngủ không quen, nhưng tôi biết thật ra là nó không muốn làm phiền tôi.

Mấy ngày nay không có chuyện gì kì quái xảy ra, cũng chưa thấy cậu Ba xuất hiện, chỉ có dì Oánh là khác lạ. Từ sau chuyện hôm nọ, bà ta không còn cười tươi mỗi khi nhìn thấy tôi nữa, mà thay vào đó là ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Tôi đoán đó cũng là điều dĩ nhiên, vì tôi đã cả gan trước mặt bao nhiêu người lại dám chống đối bà ta như vậy, thì làm sao bà ta còn có thể vui vẻ với tôi như trước được nữa.

Chập tối, tôi ngồi trong phòng tháo miếng vải đang buộc trên tay mình ra, vết thương do cô Út cắn nay đã liền lại và đóng vẩy. Mặc dù đã không còn đau nữa, nhưng vì đang trong quá trình ăn da non nên rất ngứa, tôi đưa tay cậy cậy những chỗ đã đóng vẩy. Đang chăm chú cậy thì đột nhiên tôi ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, toàn thân tôi bất giác nổi hết da gà. Tôi bật dậy chạy tới chỗ cái hòm, vội vàng móc ra mấy lá bùa rồi cầm chặt trong tay.

Tôi vừa ngửi mùi liền biết đó là cậu Ba, mặc dù bây giờ tôi đã không còn sợ cậu ấy như trước nữa, vì tôi biết cậu ấy chỉ muốn tôi giúp cậu ấy báo thù mà thôi, nhưng dù sao thì cậu ấy vẫn là một hồn ma nên tôi phải đề phòng một chút. Cỗ mùi thơm càng lúc càng nồng, tôi căng thẳng nuốt nước bọt.

"Đừng sợ, tôi sẽ không làm hại cô."

Đột nhiên có một giọng nói khàn khàn vang lên, tôi cảm giác tiếng nói ở rất gần mình:

"Tôi biết, cậu đến tìm tôi là vì có chuyện cần tôi giúp phải không?"

"Ừ."

"Vậy trước khi giúp cậu, tôi muốn hỏi cậu vài câu, có được không?"

"Được."

Mặc dù đã nhiều lần tôi nghe Thúy nói cậu Ba khi còn sống rất hiền lành, nhưng không ngờ bây giờ đã là một oan hồn rồi mà tính cách cậu ấy vẫn rất ôn hòa, khiến cho tôi đỡ sợ đi phần nào:

"Người gϊếŧ cậu và dùng thuật khâu miệng cậu lại, là dì Oánh phải không?"

"Phải."

"Tại sao bà ta lại làm vậy?"

"Vì tôi đã biết chuyện bà ta gϊếŧ hại mẹ tôi."

"Sao cơ, bà ta gϊếŧ mẹ cậu? Vậy có nghĩa là mẹ cậu không phải chết vì bệnh mà bà ấy đã bị dì Oánh gϊếŧ hại... tại sao chứ?"

Cậu Ba im lặng trong chốc lát, rồi cậu ấy cất giọng khàn khàn, nói:

"Thẩm Oánh yêu cha tôi nhưng cha tôi lại chỉ yêu mẹ tôi, ông ấy lúc nào cũng chỉ quan tâm và yêu thương một mình mẹ tôi, vì lẽ đó mà bà ta đã nuôi hận trong lòng. Cũng giống như tôi, mẹ tôi bị bà ta yểm bùa rồi cứ thế bệnh nặng mà chết đi, mặc dù cái chết của bà rất kì lạ, nhưng tôi lại không thể tìm ra điểm gì đáng ngờ. Thời gian cứ thế trôi đi và tôi cũng đã từ bỏ việc tìm hiểu về cái chết kì lạ của mẹ. Thế nhưng vào một đêm nọ khi tôi đi đến từ đường để nhìn di ảnh mẹ tôi, thật tình cờ tôi lại trông thấy Thẩm Oánh đang ngồi trước bài vị của mẹ tôi, bà ta vừa cười vừa thú nhận chuyện những chuyện mà mình đã làm, nhờ vào đó mà tôi biết được rằng mẹ tôi đã bị bà ta yểm bùa hại chết. Sau khi biết được sự thật đó, tôi đã đi tìm cha với ý định phơi bày bộ mặt thật của Thẩm Oánh, nhưng thật không may làm sao khi mà cha tôi lúc đó đã bị bà ta bỏ bùa, thứ bùa chú đó đã khiến ông ấy cả ngày luôn trong tình trạng như người mất hồn. Thế rồi tôi đã chẳng thể báo thù cho mẹ tôi mà ngược lại còn bị bà ta phát giác, và kết quả là tôi đã bị bà ta gϊếŧ hại một cách độc ác, thậm chí bà ta còn khâu miệng tôi lại để tránh việc tôi đi tìm người khác để báo mộng."

Nghe những lời cậu Ba nói làm tôi sốc nặng, trên đời này lại có kẻ vì quá yêu mà sẵn sàng biến bản thân mình thành một con quỷ độc ác, gϊếŧ người không thương tiếc ư? Mặc dù trước đó tôi cũng đã nghi ngờ dì Oánh chính là người đã gϊếŧ cậu Ba, chẳng qua không biết nguyên do là gì mà thôi:

"Thì ra là vậy... thế bây giờ cậu muốn tôi làm gì?"

"Đêm nay tôi sẽ đưa cô đi đến một nơi."

"Rồi sau đó thì sao, tôi sẽ phải làm gì?"

"Đến đó rồi cô sẽ biết phải làm gì thôi."

Cậu Ba vừa dứt lời hương thơm kia cũng nhạt dần rồi biến mất, lúc này tôi mới dám thả lỏng cơ thể, tôi chậm rãi đi đến giường rồi ngồi xuống. Tôi cứ ngỡ nhà họ Mai này phải có ân oán gì đó sâu xa lắm, cho nên mới có chuyện gϊếŧ người ghê rợn như vậy, nhưng hóa ra tất cả chỉ vì sự tham lam và đố kị của một kẻ không được đáp lại tình yêu, mà đã gây ra những cái chết thương tâm như vậy.