🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.UAAG - Đội điều tra tai nạn hàng không Tác giả: Mạc Thần Hoan
Chuyển ngữ: Dú
Quyển 3: Bismarck Chương 35: 298, đây không chỉ là một con số. Nhân viên phục vụ bưng hai tách cà phê ra, Phục Thành lại gọi thêm một đĩa bánh người gừng.
Bầu trời ngoài cửa sổ dần nhá nhem hơn, những ráng mây xám xịt nặng trĩu bay tới từ phía Nam, vượt qua mặt biển mênh mông vô bờ, trình trịch dừng chân trên thành phố Boston. Chỉ một chốc sau đã đổ mưa. Mưa rơi lộp bộp đập lên cửa kính sát đất của tiệm cà phê, đến giờ Phục Thành mới nhận ra hóa ra đây không phải mưa thường mà là cơn mưa đá rất nhỏ.
Anh dời mắt: "Chú Vince à, sao chú lại đến đây?"
Ông cười: "Chú nghe phong thanh hình như người ta đang vớt máy bay ở bờ biển này. Chú thừa biết đó không phải Rogge 318, chỉ muốn đến nhìn một cái mà thôi. Ở nhà một mình có chuyện gì khác làm đâu. Evan à, cháu biết không, chú chán lắm. Vả lại nếu không đến đây thì sao chú tình cờ gặp cháu được?"
Phục Thành: "Mấy ngày nay cháu vẫn bận điều tra vụ án nên không đến thăm chú được. Cháu định giải quyết xong vụ này, trước khi rời Boston hẵng đến thăm chú sau."
"Cháu là một đứa trẻ tốt."
Giọng Phục Thành dịu nhẹ: "Đúng rồi, dạo này Lulu sao rồi ạ, nó thích ăn thức ăn mèo mới mua không?"
Trong tiệm cà phê, chàng trai tuấn tú kiên nhẫn lắng nghe ông cụ kể chuyện, đa số là chuyện lông gà vỏ tỏi trong nhà mà thôi. Vince Presley đã hơn bảy mươi, mắc chứng dễ quên rất nhẹ. Ông luôn nhớ đến đâu nói đến đó, thậm chí đôi khi sẽ kể một vài chuyện cũ mà Phục Thành chẳng hề hay biết. Song Phục Thành không hề mất kiên nhẫn chút nào, anh vẫn im lặng lắng nghe.
Đợi tạnh mưa rồi, anh mới thanh toán, dìu ông rời khỏi tiệm cà phê. Anh gọi một chiếc xe taxi hộ ông, sau khi đưa ông vào ghế sau, Phục Thành lên ghế trước, khom lưng dặn tài xế: "Số 87 đường xxx*, cảm ơn." Sau đó anh đi đến ghế sau, cúi người: "Chú Vince à, bao giờ cháu hết bận cháu sẽ ghé qua chỗ chú."
(*Chỗ này là □□ 鲁路 87 号, chắc dính từ gì cấm của Tấn Giang nên thành như này. Vì tên đường tiếng Anh nên tôi cũng chả đoán ra được, đành để đường xxx.) Vince bật cười: "Ừ, chú ở nhà đợi cháu, làm Tortilla cháu thích nhất."
Sau tiếng khởi động động cơ nặng nề, chiếc xe taxi tăng tốc vọt đi, nhanh chóng biến mất nơi cuối con đường dài đằng đẵng.
Phục Thành dõi theo hướng xe đi. Anh không đi ngay mà vẫn đứng lặng nhìn chăm chú.
Bỗng, dường như anh mất hết sức lực, đến cả xoay người cũng cạn sức. Hai chân như bị tưới thủy ngân vào, dính chặt xuống đất, không thể nhấc ra nổi.
Giống như một vận động viên điền kinh vừa kết thúc chạy cự li dài 10 000 m, Phục Thành chợt cảm thấy mệt lử.
Không muốn quan tâm đến chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, không muốn giả vờ như không sao mà sống qua từng ngày một. Nếu thời gian dừng lại ở một thời điểm nào đó, thì chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, chuyện gì cũng sẽ chẳng xảy ra.
Thế cũng tốt.
Mãi sau, Phục Thành mới trưng biểu cảm bình tĩnh xoay người lại. Anh đã liên lạc với tài xế, bây giờ đi về phía chiếc Bentley đã đỗ lâu bên vệ đường.
Ngồi lên xe, Phục Thành nghĩ đoạn, mở điện thoại mua mấy túi thức ăn mèo trên Amazon.
Năm nay Lulu được 5 tuổi, là một con mèo Ragdoll xám(1).
Bốn năm rưỡi trước, sau khi xảy ra vụ tai nạn Rogge 318, Phục Thành gặp Vince Presley lần đầu tiên ở phòng đợi chuẩn bị cho người nhà người gặp nạn của Rogge 318.
Đương nhiên trong phòng chờ do công ty hàng không sắp xếp đã có sẵn ghế, nhưng gần như chẳng ai muốn ngồi đợi một cách vô nghĩa cả. Lòng họ nóng như lửa đốt, ai nấy đều đứng hết lên. Vợ chồng, bố con, mẹ con, họ nắm lấy tay nhau, người thì run bần bật, đợi công ty hàng không cho một đáp án trong sợ hãi và mong đợi.
Chuyến bay Rogge 318 không hề rơi.
Nó mất tích.
Có lẽ nó đã phải hạ cánh khẩn cấp ở một hòn đảo nào đó do trục trặc máy móc; hoặc nó đã bay lầm đường, bị lạc hướng. Nó đi New Zealand, đi Úc. Nó đã đáp án an toàn rồi, chỉ chưa kịp nói cho thế giới mà thôi.
Nỗi niềm đợi chờ như tro tàn này kéo dài mãi đến khi quản lý cấp cao của hãng Rogge diện âu phục thẳng thớm, mang gương mặt đầy nghiêm túc đi vào phòng chờ.
Ai ai cũng ngừng thở, đợi câu trả lời cuối cùng của anh ta.
7 giờ 12 phút sáng ngày 17 tháng 6 năm 2016, 84 tiếng sau khi máy bay Rogge 318 mất tích, cuối cùng công ty hàng không cũng nói cho người nhà hay chuyện.
"Chúng tôi vô cùng xin lỗi, chuyến bay Rogge Airlines 318 đã xác nhận gặp tai nạn."
Đầu tiên là sự tĩnh lặng trong một thoáng, tiếp đó là tiếng khóc, tiếng gào, tiếng than cất lên trong phòng chờ im ắng.
Phục Thành nắm chặt tay chị họ, chị họ của anh đã khóc không thở nổi, suýt nữa là ngất. Vốn đã chịu đựng suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng lại có kết cục như thế, chị không thể thừa nhận nổi. Phục Thành càng an ủi chị không ngơi nghỉ, móng tay chị càng đâm vào cổ tay anh.
Bỗng, họng anh chợt cảm nhận được mùi mằn mặn.
Phục Thành ngẩn ra, vươn tay sờ lên gò má lạnh căm. Đến lúc này anh mới phát hiện ra rằng hóa ra anh cũng khóc.
Căn phòng chờ nhỏ bé vào thời khắc này đây như hóa hình thành địa ngục trần gian. Những nốt thăng trầm, những chia cách sống chết, vợ khóc nức nở trong lòng chồng, đứa trẻ vùi vào lòng mẹ nó cũng láng máng hiểu ra rốt cuộc bé không còn được gặp bố nữa rồi.
NTSB thành lập đội điều tra.
Ngày 19 tháng 6, Trác Hoàn nói, Tôi được mời làm đại diện công ty Mạch Phi gia nhập đội điều tra.
Song, xưa nay họ chưa bao giờ chứng kiến một địa ngục nào mà gần như bị đắm chìm bởi nỗi bi thương và tuyệt vọng khiến con người ta khó thở đến nhường ấy. Mấy trăm đến nghìn người đau khổ cầu nguyện suốt ba ngày ba đêm, nhưng Thượng Đế lại không nghe thấy lời nguyện cầu của họ. Vào giây phút này đây, thế giới chuyển sang màu đen trắng, bên tai chẳng còn bất cứ âm thanh nào, ngoài tiếng khóc rống không thể kiềm nén được ra, họ gần như chẳng thể làm gì nữa cả.
Chị họ khóc lả người đi, dựa vào vai Phục Thành, khóc thầm trong im lặng.
Đúng lúc này, Phục Thành bỗng dưng nhìn thấy một ông già chống gậy đứng dậy. Trên mặt ông giàn giụa nước mắt, hai mắt đỏ hoe. Khác với những người đang ôm nhau mà khóc, ông bước từng bước cô đơn đi ra cửa.
Phục Thành giật thót, anh vô cớ bám theo sau. Vào lúc Vince Presley xoay người, sắp sửa nhảy xuống từ tầng 6 tòa nhà thì chạy bước dài tới kéo ông về.
Trên chuyến bay Rogge 318 có 298 người gặp nạn.
298, đây không chỉ là một con số.
Mỗi một con số đều đại diện cho một sinh mạng từng sống trên đời.
Đằng sau mỗi một con số là những gia đình tan vỡ.
Thi thoảng Phục Thành nhớ lại cũng hiểu rằng có lẽ anh và chú Vince có duyên với nhau. Thứ nhất là anh đã chạy tới theo bản năng, ngăn cản chú Vince tự sát vào thời điểm đó. Thứ hai là sau này Phục Thành mới biết, con gái của chú Vince – Amy Presley – ngồi cạnh cô chú của anh.
Trong khoang phổ thông máy bay Rogge 318, một hàng có 11 ghế, theo bố cục 3-5-3.
Amy Presley ngồi ở ghế 42K, còn chú và cô của anh thì ngồi ở 42L và 42J.
Có lẽ lúc ở trên máy bay, họ đã từng chào hỏi nhau. Amy Presley thích chụp ảnh, cô luôn mang máy ảnh ống kính đơn bên mình. Chú Vince kể rằng, mỗi lần ngồi máy bay, cô luôn thích chụp những đám mây ngoài cửa sổ, cũng sẽ chụp ảnh chung với người lạ ngồi bên.
Họ cùng lên máy bay, cùng chụp ảnh.
Khi tai nạn trên không đột ngột xảy đến, có lẽ cô (của anh) ngồi bên cạnh đã nắm chặt lấy tay người con gái trẻ tuổi và cô đơn đó, giúp cô gái không sợ nữa.
Dù rằng không tận mắt chứng kiến cảnh ấy, Phục Thành vẫn đinh ninh là sẽ như vậy.
Amy là đứa con gái duy nhất của Vince Presley. Mẹ Amy qua đời quá sớm, ông hầu như một mình nuôi con trưởng thành. Đối mặt với thảm kịch này, lúc đó Vince đã buông bỏ ý chí muốn sống trong đầu. May thay ngay thời điểm đó, tiệm thú cưng đưa một con mèo Ragdoll tới – Đó là con mèo mà Amy đã đặt mua trước khi rời khỏi Boston, muốn tặng cho bố làm bạn.
Sự xuất hiện của Lulu đã cứu rỗi Vince Presley, ông lại sống tiếp.
Mãi đến tận sau này, mỗi khi Phục Thành có cơ hội đến Mỹ, anh đều bớt chút thì giờ tới Boston một chuyến để thăm chú Vince.
Nhớ tới chuyện quá khứ, Phục Thành nhắm mắt, mãi sau mới buông tiếng thở dài.
Lúc anh gặp người nhà cơ trưởng Kyle xong và về trụ sở điều tra thì đã là 7 giờ tối. Vừa vào cửa, anh đã bắt gặp một bóng hình thân thuộc, đoạn lấy làm bất ngờ: "Lina, chưa gì đã về rồi hả? Chuyện của cô xong chưa?"
Lina xoay người mỉm cười với anh: "Đương nhiên là rồi. Bạn bè tôi ở Boston nhiều lắm, tìm anh bạn ở Cục Cảnh sát nhờ xem camera giám sát là tìm ra người tôi muốn tìm rất nhanh."
Chú Joseph cười khà: "Xin hỏi cô Lina là có thành phố nào ít bạn của cô không?"
Lina giả vờ suy tư: "Ít ra thì ở Mỹ, bạn cháu ở thành phố nào cũng có khá nhiều. Sao thế chú Joseph, chú có chuyện gì cần cháu giúp hả?"
"Ha ha ha ha, chú chỉ đang nghĩ sau này muốn làm phi vụ gì "đặc sắc" thì phải né cháu với bạn cháu ra, chứ không bị các cháu phát hiện lại chả biết đường nào mà lần." Chú Joseph ôm tay như thể sợ lắm.
Mọi người cười phá lên.
Tô Phi tò mò: "Chị Lina ơi, chị đi tìm ai thế, sao bỗng dưng đi tìm người đó vậy? Người đó có liên quan gì đến vụ tai nạn lần này sao?"
"Không thể xem là có liên quan được." Lina cười tủm tỉm, "Ban đầu chị chỉ định tìm nhóc lừa đảo đó để lấy lại tiền, giữ lòng tự trọng của ai đó thôi. Nhưng sau tìm được người rồi mới phát hiện dù đó là một nhóc lừa đảo thì cũng là một nhóc lừa đảo tốt bụng. Lời nhóc đó nói không hoàn toàn là nói dối, nên chị không bận tâm nữa."
Phục Thành ngẫm nghĩ đoạn: "Tôi cứ có cảm giác cô đang ám chỉ điều gì đó."
Lina: "Tôi có nói đến ai đâu nào."
"Tình hình bên Kyle sao rồi?"
Một quyển kẹp tài liệu dày cộp nện cái bộp xuống cái bàn trước mặt cả bốn người, cắt ngang cuộc trò chuyện của họ. Lina mím môi cười trộm đi mất. Tô Phi và chú Joseph vội quay đầu đi làm việc của mình.
Phục Thành ngẩng đầu nhìn Trác Hoàn và đáp: "Tôi đã gặp được vợ và con trai của Kyle, nhưng không thể bắt chuyện câu nào với họ. Họ vừa tới Boston, rất mệt, không có sức tiếp nhận điều tra. Tôi đã hẹn sáng mai rồi, đợi họ nghỉ ngơi cho tốt hẵng đi gặp mặt lần nữa."
*Chú thích:
(1) Nguyên văn là: 露露今年五岁, 是只蓝山布偶猫. Theo tôi tra được thì nó là giống mèo Ragdoll với bộ lông màu xám hơi đậm, và có vằn lông của mèo rừng. Là con mèo bên phải hình dưới đây.
(2) Ở mấy chương đầu có vụ án US Airways 384, chị Mạc để là Kevin, sau này thì thành Kyle nên tôi cũng sửa lại hết luôn.
(3) Ở chương 16 có đoạn Phục Thành đi tảo mộ, ban đầu vì không nói rõ nên tôi tưởng là bố mẹ mất, nhưng thật ra lại là cô chú ruột mất. Tôi sẽ sửa lại sau.