Chương 14: Chương 14. Kết Quả Vụ Cá Cược

Kết thúc cuộc đàm phán cũng là lúc tiếng chuông reo báo vào tiết thứ hai. Tiết thứ hai là tiết ngữ văn cũng là tiết mà hắn ngán ngẫm nhất, mọi bữa thì hắn luôn nhìn ra cửa sổ hoặc là mượn tiết ngữ văn để đánh một giấc. Nhưng nhờ vào cuộc đàm phán với nó mà hắn có vẻ tỉnh hơn,tập trung hơn và đây là tiết ngữ văn đầu tiên mà hắn học nghiêm túc. Nó không nhìn đến hắn nhưng nó biết kỳ thi lần này hắn sẽ rất cố gắng.

------------------------------------------

Trong sân trường rộng lớn của một trường công lập nổi tiếng từng đoàn xe nối đuôi nhau rời khỏi trường và hướng về phía con đường dẫn đến thành phố B đầy thơ mộng, thành phố nổi tiếng là thành phố của ánh mặt trời.

-Tôi nghĩ cậu sẽ không đi chứ?_ hắn ngồi kế bên giọng buồn bã hỏi.

-Trong vụ cá cược đâu có nói là tôi thắng thì sẽ không được đi._ nó thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn những hàng cây đang lùi dần về phía sau.

-Do cậu hên thôi, tổng điểm của cậu hơn tôi chỉ có 0,25 thôi.Cậu đừng vội đắc ý nếu có vụ cá cược khác thì tôi sẽ là người chiến thắng._ hắn vênh váo nói.

-Ừ... Chỉ vì một vụ cá cược mà cậu nỗ lực như vậy có thể lần sau tôi sẽ thua._ nó hững hờ đáp mắt vẫn dán vào cửa sổ.

-Không phải sẽ mà là chắc chắn phải thua._ hắn tự tin nói.

-Ừ...

Bất chợt hắn không biết phải nói gì. Quả nhiên người con gái này rất khó đoán đối với hắn và hắn cảm thấy... thích nó.Hắn lấy ra chiếc tai nghe rồi mở lên bài hát Yêu,bài hát yêu thích của hắn,đeo tai nghe vào rồi huýt sáo theo điệu nhạc, mắt mơ hồ vẫn còn lén nhìn một ai đó.

Nó vẫn nhìn ra cửa sổ, trong lòng thấy rất vui nhưng không hiểu sao lại chẳng nở nổi một nụ cười. Nó cảm thấy vui vì nơi nó sắp đến chính là quê hương của nó. Trước ngày kết thúc đăng ký hai ngày thì nó tình cờ nghe tới thị xã X... Nó làm sao không quen với cái tên đó, một thị xã nhỏ và hẻo lánh,nơi cất giấu những tuổi thơ hạnh phúc của nó. Thế là ngày hôm sau nó quyết định đăng ký đi chuyến du lịch này, nó đã rất háo hức để mong gặp lại mọi người và mong rằng sẽ tìm được một chút thông tin về Ngọc Trâm. Nhưng chuyện làm nó không thể cười chính là hắn, ngay cả khi đi du lịch cũng phải ngồi chung với hắn. Từ lúc hắn ngồi cạnh nó thì có biết bao nhiêu là ánh mắt mang đầy sát khí nhìn chầm chầm vào nó như thể muốn ăn tươi nuốt sống nó. Nó chuyển mắt từ cửa sổ sang liếc nhìn hắn, nhưng mà hắn đã ngủ từ bao giờ. Ánh mắt sát khí của nó cũng dịu hẳn thay vào đó là một ánh mắt như thể đang nhìn trộm người mình thích, nó cũng phải công nhận là hắn khá điển trai, khuôn mặt thì hệt như trẻ con, mũi cao, mắt sáng cộng với dễ gần làm cho hắn trở nên rất nổi bật. Thật hiển nhiên khi xung quanh hắn lúc nào cũng có con gái.

-Cậu nhìn đủ chưa ?_hắn bất thình lình mở mắt.

-Rồi..._ nó lật đật quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

-Chỉ một chữ rồi là xong à? Cậu phải đền bù cho tôi chớ. Tôi đẹp như điện ảnh Hollywood vậy mà._ hắn nói rồi cười,trên mặt hiện rõ hai chữ gian xảo.

-Cậu ồn ào quá rồi đó, nói về nhìn thì số lần cậu nhìn tôi còn nhiều gấp ngàn lần tôi nhìn cậu đó. Cậu nói xem có phải cậu cũng nên đền bù cho tôi không?_ nó lạnh lùng đáp.

-Cậu...._ hắn cứng họng.

Từ lúc hắn ngồi cạnh nó, bắt chuyện với nó thì lần nào cũng cứng họng trước nó cả, một lần thắng cũng không có. Thật không nể mặt người đẹp mà, mà con gái ai cũng vây quanh mình chỉ có cậu ta là khác biệt.Chẳng lẽ cậu ta là.... đồng tính, Hà Mi ơi là Hà Mi ! cậu rốt cuộc là nam hay nữ trong đầu hắn lúc này có một ý nghĩ không tốt về nó. Hắn nhìn chầm chầm vào nó với ánh mắt rất rất nghi ngờ.

Trên con đường đầy nắng, những hàng xe vẫn nối đuôi nhau chạy đều. Và những chiếc xe vừa đi ngang qua tấm biển Chào mừng các bạn đến với...thành phố B.........