Chương 35: Thi thể mất tích
Hai người vội vội vàng vàng chạy về cục cảnh sát, chỉ nhìn thấy phòng chứa xác biến thành một đống hỗn độn. Hai bàn giải phẫu lật ngã dưới đất, có chút vết máu, bên trên mặt tủ lạnh chứa xác có mấy vết lõm khổng lồ nhìn qua thật kinh người.
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Từ Mẫn vội vàng hỏi Tiểu Trương.
- Đại tỷ đầu, chị trở về thì tốt quá. Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, lúc tôi đi vào phòng thì thấy Cung pháp y đã ngất xỉu, bên trong phòng cũng không biết tại sao lại biến thành bộ dáng này.
Tiểu Trương thấy Từ Mẫn trở về xem như lại có được người làm chỗ dựa.
Minh Diệu đi tới nhìn kỹ những vết lõm kia.
- Lực lượng rất cường đại, tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm được…
Minh Diệu nghĩ thầm.
- Cung pháp y đâu rồi, ông ấy không sao chứ?
Từ Mẫn hỏi.
- Đã đưa đi bệnh viện, nghe nói bị gãy mấy xương sườn, nhưng không bị nguy hiểm tính mạng.
Tiểu Trương hồi đáp:
- Vừa rồi bệnh viện có gọi điện thoại tới báo tin Cung pháp y vừa mới tỉnh lại.
- Cậu cảm thấy chuyện này có liên quan tới vụ án chúng ta muốn điều tra không?
Từ Mẫn thấp giọng hỏi Minh Diệu.
- Hẳn là có chút liên hệ, không thể đúng dịp tới như vậy, chúng ta vừa muốn trở về xem thi thể của Vương Đại Trụ, thi thể của hắn liền vô cớ mất tích, hơn nữa còn đem căn phòng phá hư thành bộ dạng này!
Minh Diệu nhìn căn phòng hỗn loạn trả lời:
- Đi hỏi Cung pháp y xem sao, rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
- Được, lập tức đến bệnh viện.
Từ Mẫn lôi kéo Minh Diệu vừa muốn đi ra cửa, một người mập mạp ưỡn bụng nhìn qua thật giống như nhân sĩ cao tầng đi đến.
- Tiểu Từ, chuyện này thật không phải là chuyện nhỏ đâu, có phần tử tội phạm tìm đến tận cửa khıêυ khí©h chúng ta, chúng ta không thể nào không có một chút đáp lại, chuyện này nhất định phải cố gắng điều tra, nhất định phải bắt được những phần tử tội phạm này, cho bọn hắn xem chút màu sắc mới được…
Người mập mạp kia nói liên miên cằn nhằn gần nửa giờ, nói tới nói lui chỉ là muốn biểu đạt mấy câu nói như nhau, chỉ là biến đổi cách nói dùng những lời có ý tương đương biểu đạt ra ngoài, Minh Diệu nhìn hắn thật sự rất muốn cho hắn uống một chén nước tro của Thất Thanh Phù.
- Dạ dạ phải…được được được…đúng đúng đúng…
Từ Mẫn cùng Tiểu Trương mặc dù không nhịn được, nhưng cấp trên phát biểu là phải đàng hoàng nghiêm chỉnh lắng nghe, Từ Mẫn rất muốn cho tên mập mạp này đẹp mắt một bữa, nhưng đáng tiếc nàng chỉ dám nghĩ thầm như vậy mà thôi.
- A, hay là chúng ta đi ra ngoài nói tiếp đi, không khí nơi này lưu thông rất không tốt, rất dễ dàng lây nhiễm bệnh khuẩn nào đó không sạch sẽ.
Minh Diệu ở bên cạnh chen vào một câu.
- Vị này là…
Tên mập mạp đang nói thật cao hứng, đột nhiên bị cắt đứt lúc này mới chú ý tới sự tồn tại của Minh Diệu, vô cùng khó chịu hỏi.
- A, người này là bạn của tôi, cậu ấy là cao tài sinh y học hệ, bởi vì thi thể của mấy vụ án vô cùng kỳ lạ, muốn tìm cậu ấy tới hỗ trợ xem có phải là bệnh truyền nhiễm độc hại gì hay không…
Từ Mẫn ở một bên giúp Minh Diệu nói vài lời.
- Bệnh truyền nhiễm…bệnh…độc!
Tên mập mạp thật nhanh nhảy một bước dài về phía sau, Minh Diệu rất hoài nghi tên mập mạp này là một võ lâm cao thủ, thân thể mập mạp như vậy chỉ thoáng chốc có thể nhảy ra xa đến như thế, nhất định trong người phải có khinh công thật mạnh mẽ.
- Vụ án này giao cho cô chịu trách nhiệm, nhất định phải điều tra thật rõ chân tướng!
Tên mập mạp nói xong xoay người rời khỏi phòng chứa xác thật nhanh, tốc độ còn nhanh hơn vận động viên Lưu Tường chạy vượt 100m trong thế vận hội.
- Không có ai chú ý tới sự dị thường trong phòng chứa xác hay sao?
Từ Mẫn hỏi Tiểu Trương.
- Tôi cũng đã hỏi mọi người, thật không có!
Tiểu Trương trả lời:
- Bởi vì là thời gian dùng cơm ngay buổi trưa, căn bản tất cả mọi người đều đã đi ăn cơm, Cung pháp y nói với tôi muốn đến phòng chứa xác kiểm tra lại thi thể để suy đoán thời gian tử vong của nạn nhân, bảo tôi đi ăn cơm trước, cho nên ông ấy chỉ đi một mình. Chờ khi tôi ăn cơm xong quay về tìm ông ấy, đã thấy Cung pháp y nằm ngất xỉu trên mặt đất, trong phòng chứa xác đã biến thành bộ dạng này rồi.
- Không có ai chú ý tới có dấu vết gì hoặc có người khả nghi gì đến đây sao?
- Không có, trong màn hình giám sát cũng không có người nào ra vào phòng chứa xác. Bên trong phòng chứa xác luôn vắng vẻ như vậy, bình thường cũng không ai muốn đến. Hơn nữa một thi thể rành rành như vậy, nếu có người muốn chuyển ra ngoài, nhất định sẽ có người nhìn thấy…khoan khoan, đại tỷ đầu, không phải là xác chết vùng dậy đi?
- Đừng nói hưu nói vượn, chúng ta là cảnh sát, là những người vô thần, chuyện gì cũng phải nói chứng cớ sự thật. Không nên học những tên thần côn gạt người!
Từ Mẫn dạy dỗ Tiểu Trương.
- Vậy chị còn gọi tôi tới làm chi…
Minh Diệu nhỏ giọng lầm bầm, Từ Mẫn nghe được trừng mắt liếc hắn.
- A, không có chuyện gì, tôi nói chúng ta đi nhanh thôi!
Minh Diệu bị trừng mắt trong lòng hơi sợ hãi.
Trong bệnh viện, Cung pháp y nằm trên giường bệnh có chút suy yếu, bác sĩ nói thương thế của hắn cũng không nghiêm trọng, không bị thương tổn đến nội tạng, cũng không có tình huống xuất huyết bên trong, bất quá bởi vì bị gãy bốn xương sườn nên cần phải tĩnh dưỡng thật tốt.
- A, các vị tới rồi!
Cung pháp y thấy Minh Diệu cùng Từ Mẫn đi vào, định ngồi dậy nhưng chạm trúng vết thương, đau đến nhe răng nhăn mặt.
- Nằm yên đi, đừng nên cử động, chúng tôi đến thăm anh như thế nào rồi, thuận tiện hỏi thăm tình huống một chút.
Từ Mẫn vội vàng ngăn trở Cung pháp y.
- A, tôi không sao, yên tâm đi. Dù sao tôi cũng là một bác sĩ, thân thể của mình thế nào tôi hiểu được, tĩnh dưỡng một thời gian ngắn sẽ tốt thôi.
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì, lại có thể đem phòng chứa xác biến thành bộ dạng kia, có người tới đoạt thi thể sao?
Từ Mẫn hỏi.
- Thật là quỷ dị, tôi sống nhiều năm như vậy chưa từng gặp qua loại chuyện quỷ dị như thế. Chuyện hôm nay tôi nói với hai người ngàn vạn lần đừng đi nói với người khác, bằng không tôi sẽ bị xử phạt mất thôi!
Cung pháp y nhớ tới chuyện xảy ra hồi buổi trưa trong lòng vẫn còn sợ hãi.
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Minh Diệu tiếp lời hỏi.
- Buổi sáng hôm nay tôi thấy tình huống tử vong của người đàn ông kia thật sự quá kỳ quái, cho nên tôi dự định cách khoảng hai tiếng tôi lại đến xem tình huống thi cương ra sao, ghi chép lại xem có thể tìm được đầu mối hữu dụng gì hay không. Kết quả không nghĩ tới buổi trưa đến đó lại xảy ra chuyện như vậy. Đến lúc ăn cơm, tôi nghĩ dù sao chuyện này cũng do một mình tôi xử lý, không cần người khác hỗ trợ, để Tiểu Trương đi ăn cơm trước, một mình tôi tới phòng chứa xác, lúc ban đầu kiểm tra, phát hiện thi thể đã từ từ mềm nhũn, tôi cảm thấy thật kỳ quái, vừa định cẩn thận nghiên cứu một chút, đột nhiên nghe tiếng cửa phòng sau lưng chợt mở ra, tôi quay đầu nhìn lại nhưng không nhìn thấy bóng người nào. Tôi còn tưởng rằng mình nghe lầm nên không hề để ý. Nhưng ngay khi tôi đang làm báo cáo ghi chép lại luôn có cảm giác như có người đang nhìn tôi, tôi nhìn quanh một chút, xác định trong phòng chứa xác chỉ có một mình tôi mà thôi. Tôi đặt báo cáo xuống, muốn quay đầu lại đem thi thể đẩy trở vào tủ lạnh, không nghĩ tới nhìn thấy ánh mắt người chết không biết đã mở ra từ lúc nào, cứ mở mắt trừng trừng nhìn tôi, tôi nghiệm thi nhiều năm như vậy chuyện gì đều gặp, nhưng thật sự chưa từng nhìn thấy cảnh người chết mở mắt. Lúc ấy tôi rất giật mình, trong lòng có chút chột dạ, muốn chạy ra ngoài tìm người hỗ trợ, nếu có thêm người khác tôi sẽ không cần sợ đến như vậy. Nhưng tôi còn chưa đi được mấy bước, chỉ nghe giường giải phẫu kêu lên răng rắc một tiếng, tôi quay đầu nhìn lại thấy người chết rớt xuống giường, đang gục trên mặt đất. Lúc ấy tôi liền u mê, trong đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Chỉ thấy thi thể kia chậm rãi bò dậy, từng bước từng bước hướng tôi đi tới.
Nói tới đây sắc mặt Cung pháp y có chút trắng bệch:
- Tôi liều mạng làm cho mình tỉnh táo lại, tôi muốn chạy trốn ra cửa, nhưng phát hiện không làm sao mở được cửa phòng. Thi thể kia cách tôi càng ngày càng gần, tôi thấy không mở được cửa nên chạy sang nơi khác trốn, cách thi thể rất xa, lưng dựa vào tủ lạnh, không ngờ động tác của thi thể kia thật nhanh, một quyền đánh tới, tôi cúi đầu trốn tránh, chợt nghe được một tiếng vang lớn, tôi vừa nhìn lại thì thấy tủ lạnh bị đánh ra một lỗ thủng thật lớn, tôi nghĩ nếu bị đánh thẳng vào người không phải sẽ bị chết ngay lập tức sao. Tôi liền chạy trốn, thật không nghĩ tới động tác của thi thể càng lúc càng nhanh, nhìn thấy nó đánh tới tôi vội vàng kéo một cửa tủ lạnh để ngăn cản nó, nhưng một quyền của nó đánh xuyên tủ lạnh bằng thép tấm hất văng tôi ra, tôi lập tức ngất xỉu, chuyện sau đó tôi hoàn toàn không hay biết gì nữa.
- Được rồi, đừng nói nhiều lời quá, nghỉ ngơi thật tốt đi thôi!
Minh Diệu cắt đứt lời miêu tả của Cung pháp y, lặng lẽ lôi kéo tay áo của Từ Mẫn.
- Yên tâm đi, an tâm dưỡng thương, chuyện bên cục cảnh sát tôi giúp anh nghĩ cách giải thích.
Từ Mẫn biết Minh Diệu nhất định có mấy lời không tiện nói trước mặt Cung pháp y, liền dặn Cung pháp y nên nghỉ ngơi cho tốt.
Hai người đi ra khỏi phòng bệnh.
- Bây giờ không có ai rồi, nói đi!
- Chuyện này chị đừng nên tiếp tục điều tra nữa.
Minh Diệu nghiêm túc nhìn Từ Mẫn.
- Tại sao? Chuyện này không thể được, tôi nhất định phải điều tra chân tướng.
Từ Mẫn trả lời như đinh chém sắt.
- Những loại chuyện này không phải người bình thường như chị có thể quản được rồi, bên trong dính dấp rất nhiều thứ, chính tôi cũng không dám nắm chắc.
- Cậu nói chính cậu cũng không dám nắm chắc, cậu thật đang cho rằng mình là thiên sư sao, biết bắt cương thi sao? Cậu chỉ bất quá là một tiểu thần côn hỗn cơm ăn mà thôi. Không để cho tôi quản, một mình cậu có thể bảo vệ được mình sao? Dù gì tôi vẫn còn có súng đây!
Từ Mẫn không đồng ý ý nghĩ của Minh Diệu.
- Nơi này có rất nhiều đồ vật siêu tự nhiên, thủ đoạn cùng biện pháp của cảnh sát chỉ vô dụng. Đạn cũng chưa chắc tạo được công dụng tốt đâu.
Minh Diệu thấy Từ Mẫn kiên quyết cảm thấy vô cùng nhức đầu.
- Không được, chuyện này tôi quản định rồi. Cậu nói phá môi cũng vô ích.
Từ Mẫn làm việc luôn thích đến nơi đến chốn, rất chán ghét phải bỏ dở nửa chừng.
- Hơn nữa chuyện này là do tôi tới tìm cậu hỗ trợ, chính mình lại bất kể bỏ mặc cho cậu đi thu thập cục diện rối rắm, như vậy còn được sao?
Thật ra trong lòng Từ Mẫn không chút yên tâm để mặc một mình Minh Diệu đi tra xét chuyện này.
Minh Diệu dù có nói thế nào cũng không cách nào khuyên được Từ Mẫn.
- Được rồi, vậy chị muốn đi điều tra với tôi cũng được, nhưng chuyện gì chị cũng phải nghe theo tôi!
Minh Diệu thật sự không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp.
- Được, nhưng cậu không được làm chuyện gì trái với pháp luật.
Từ Mẫn ít nhiều biết được chút thủ đoạn của Minh Diệu, những chuyện xâm nhập gia cư bất hợp pháp, đe dọa gì gì…đều là chiêu số mà hắn thường dùng.
- Hô…Vốn đã gặp đủ chuyện phiền phức, lại tăng thêm đại phiền toái như chị nữa…
Minh Diệu xoay người nhỏ giọng lầm bầm.
- Cậu đang nói gì đó?
Từ Mẫn không nghe rõ lời nói của Minh Diệu.
- Không có chuyện gì, tôi đang suy nghĩ tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ.
Minh Diệu chuyển hướng đề tài:
- Tôi dẫn chị đi gặp một tên mập mạp!
- Lại là mập mạp, tại sao hôm nay luôn xen lẫn với mấy tên mập mạp vậy chứ!
Từ Mẫn buồn bực đi theo Minh Diệu ra khỏi bệnh viện.