Chương 263: Mật đàm
Một bàn tay thật lớn bắt được đầu của Lương Văn Văn, mặc cho nàng giãy dụa như thế nào cũng không thể tiến thêm về phía trước một bước. Nữ nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đầm đìa máu tươi quơ hai bàn tay chẳng khác gì móng vuốt, miệng há hốc lộ ra hàm răng trở nên bén nhọn. Từ một con người biến thành một con quái vật, chỉ trong ba mươi giây thời gian ngắn ngủi.
Lưu Nhân kinh hồn chưa định quay đầu nhìn lại, nguyên lai là nam nhân tráng kiện tự xưng Thiên Tướng kia. Thiên Tướng dáng người khôi vĩ cơ bắp chỉ dùng một bàn tay liền chế phục được Lương Văn Văn đang phát điên.
- Muốn gϊếŧ nàng sao?
Thiên Tướng quay đầu lại nhìn Minh Diệu, tựa hồ như đang hỏi cũng tựa hồ như đang tán gẫu. Lực lượng của Lương Văn Văn đối với người thường mà nói lớn đến vô cùng nhưng với hắn mà nói lại chỉ yếu ớt bình thường như một đứa trẻ con.
- Đừng!
Vương Tĩnh vội vàng nói:
- Đừng…đừng mà…nàng…
- Trước tìm một chỗ nhốt lại đi!
Minh Diệu thở phào một hơi, còn chưa ngủ đủ giấc lại bị đánh thức, Minh Diệu đè nén cảm xúc nóng nảy trong lòng, nói:
- Tôi muốn cẩn thận quan sát thứ này một chút!
- Được rồi!
Thiên Tướng thản nhiên gật gật đầu, một bàn tay dẫn theo Lương Văn Văn, tay kia ở trong không khí huy vũ múa máy lên thủ thế nào đó. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi vài giây đồng hồ, ngay trung tâm căn phòng liền xuất hiện một hình vuông hơi mờ ảo. Minh Diệu nhìn ra được hình vuông kia có loại tác dụng như chiếc l*иg giam, hẳn là do dùng yêu lực tạo thành. Có thể đem yêu lực vận chuyển ra bên ngoài cơ thể nhưng còn có thể bảo trì hình dạng cố định trong một thời gian dài, người đàn ông này đối với khả năng khống chế yêu lực đã đạt tới cảnh giới không thể tưởng tượng.
- Tôi cảm thấy được chúng ta nên nói chuyện đàng hoàng một lần!
Nhìn Thiên Tướng đem Lương Văn Văn ném vào trong l*иg giam do yêu lực tạo thành dễ dàng như ném một con búp bê vải, Minh Diệu càng cảm thấy được người đàn ông này không chút tầm thường. Diệp Trọng mất tích suốt mười năm, ở trong mười năm này hắn làm sao gặp được một người đàn ông có thực lực đáng sợ đến như thế, lại làm sao thuyết phục được người này cùng hắn đứng chung một chỗ, Minh Diệu cảm giác mình có rất nhiều vấn đề cần phải hỏi cho thật rõ ràng.
Diệp Trọng là hồ yêu thuần túy, không cần hiện ra nguyên hình, chỉ cần dựa vào hương vị yêu khí là có thể dễ dàng phân rõ ra. Mà Diệp Tiểu Manh bởi vì có hỗn huyết của nhân loại, hơn nữa Minh Diệu còn cố ý áp chế phân nửa máu huyết yêu tộc trong người nàng, cho nên Diệp Tiểu Manh ở trong lúc bình thường cũng chẳng khác gì người thường, căn bản không nhìn ra có chút đặc thù của yêu tộc. Mà người đàn ông ở trước mắt lại có chút kỳ quái. Hắn sử dụng rõ ràng chính là yêu khí. Nhưng nếu như hắn không ra tay, lại không hề thấy có chút yêu khí tán ra ngoài. Nói cách khác, khi người đàn ông này không sử dụng năng lực, hoàn toàn không khác biệt gì như một nhân loại bình thường. Có thể đem yêu lực cùng đặc thù của nhân loại bảo trì cân bằng đến như thế, đây là một chuyện vô cùng khó tin tưởng. Giải thích duy nhất chính là người đàn ông này cũng là hỗn huyết nhi của nhân loại cùng yêu quái.
Chẳng lẽ hiện tại yêu quái cùng nhân loại hỗn huyết nhi đã trở thành hàng thông thường, tùy tiện đi ra ngoài đường vài bước là có thể gặp được hay sao? Minh Diệu cảm thấy được loại ý tưởng này không đáng tin chút nào. Tuy rằng yêu quái có thể sử dụng một ít phương pháp biến thành bộ dạng của nhân loại, nhưng trên thực tế bản chất vốn là hai chủng tộc hoàn toàn khác biệt. Một con gà cùng một con vịt tuy đều thuộc cầm loại, nhưng ngươi muốn cho một con gà trống cùng một con vịt mái sinh hoạt chung một chỗ, quả thật chính là chuyện vô cùng khó tin, huống chi còn có thể sinh đẻ ra đời sau.
Diệp Tiểu Manh hẳn là ngoại tộc bên trong ngoại tộc đi. Nàng có huyết mạch nhân yêu hỗn huyết, chỉ sợ suốt mấy ngàn năm mới có thể sinh ra một người. Từ xua tới nay, chuyện nhân yêu mến nhau nghe qua không ít, nhưng đại khái đều không có được kết quả tốt, mà có thể sinh nở ra đời sau càng thêm hiếm thấy.
Nếu người đàn ông này là hỗn huyết nhi giữa nhân loại cùng yêu quái, như vậy có thể nghe được phương pháp tu luyện hắn đã sử dụng, có lẽ còn có thể giúp đỡ được cho Diệp Tiểu Manh.
- Ta biết ngươi đang suy nghĩ điều gì.
Thiên Tướng nhếch miệng cười:
- Hai người chúng ta đi ra ngoài rồi nói đi, ở đây có nhiều người.
Trong ánh mắt nhìn soi mói của mọi người trong nhà, Thiên Tướng cùng Minh Diệu đi ra khỏi phòng. Trong ánh mắt kia có oán hận, có phẫn nộ. Nguyên bản căn nhà nhỏ xem như có an toàn, sau khi mấy người Minh Diệu đi vào lại xảy ra chuyện như vậy. Hơn nữa kẻ gϊếŧ người ăn thịt người còn là nữ nhân đi cùng bọn họ, Minh Diệu tự nhiên hiểu được ý tưởng của những người kia, xem ra bọn họ đã trở thành người không được hoan nghênh, nhìn ra được nơi này là không thể tiếp tục ở lại.
- Lần này ta tới kỳ thật không phải là vì giúp các ngươi!
Không đợi Minh Diệu hỏi, Thiên Tướng đã mở miệng trước:
- Đυ.ng tới các ngươi chỉ là chuyện thật ngẫu nhiên.
- Ngươi cùng Diệp Trọng là bạn bè?
Minh Diệu nhìn người đàn ông, cảm thấy được khi người này làm ra vẻ nghiêm chỉnh hắn lại cảm thấy thật không quen.
- Không phải bạn bè!
Thiên Tướng lắc lắc đầu:
- Xem như quan hệ thượng hạ cấp đi, ta có thể xem là bộ hạ của hắn!
- Giỏi thật!
Minh Diệu nhíu mày:
- Không nghĩ tới tên kia đi ra ngoài né tránh mười năm, cư nhiên còn có được bộ hạ lợi hại giống như ngươi!
- Lợi hại sao? Oa ha ha ha ha ha…
Thiên Tướng chống nạnh ngửa mặt lên trời cười dài:
- Ân, ân, ta rất lợi hại, ngươi nói lại lần nữa xem, ta rất lợi hại, nhanh nhanh lên!
- Ách…
Minh Diệu đối với người như thế có cảm giác không đường chọn lựa, hắn chỉ đành nói lảng nhanh sang chuyện khác:
- Ta cảm giác được ngươi sử dụng chính là yêu khí, nhưng khi không cần dùng tới năng lực lại chẳng khác gì một người thường, ngươi là nhân yêu hỗn huyết sao?
- Ngươi mới là nhân yêu, cả nhà ngươi đều là nhân yêu!
Thiên Tướng trừng mắt mắng to:
- Lão tử là nhân loại chính tông!
- Nhân loại?
Minh Diệu nghe câu trả lời này có chút kinh ngạc:
- Nhưng ngươi rõ ràng sử dụng chính là yêu khí…
- Chuyện này thật khá phức tạp, ta cũng không muốn như vậy, là bị người làm hại!
Thiên Tướng khoát khoát tay:
- Không nói tới chuyện này, ta cảm thấy ngươi nên nhanh chóng mang theo Diệp gia tiểu muội rời khỏi nơi này đi, ta nghĩ có lẽ không cần bao lâu nữa cả thôn trấn đều sẽ lâm vào điên cuồng!
- Có ý tứ gì?
Minh Diệu cau mày hỏi.
- Ngươi có thể thẳng thắn nói cho ta biết, ngươi đến nơi này là có mục đích gì hay không?
- Mục đích sao?
Thiên Tướng quẳng ánh mắt nhìn lêи đỉиɦ núi phía xa xa:
- Thi hành mệnh lệnh, thuận tiện báo thù, không hơn.
- Báo thù?
- Chuyện này không quan hệ gì tới ngươi!
Thiên Tướng khoát tay, từ trong túi quần lấy ra một xâu chìa khóa:
- Vốn ta muốn cho các ngươi nghỉ ngơi thêm một chút hãy rời đi, ít nhất có thể hồi phục thêm chút thể lực. Nhưng hiện tại xem ra tiếp tục kéo dài sẽ không còn đi được nữa. Người đàn bà đi cùng các ngươi rõ ràng đã bị lây nhiễm. Tuy rằng ta không biết nàng bị lây nhiễm từ lúc nào, nhưng nếu như đã phát tác, như vậy liền chứng minh trong mấy người các ngươi đã có nhân tố không được an toàn. Theo đề nghị của ta ngươi lập tức mang theo Diệp gia tiểu muội rời khỏi nơi này, dọc theo bờ sông luôn luôn đi về hướng đông, sẽ nhìn thấy thuyền của ta, ngồi thuyền lập tức rời khỏi đây đi. Về phần những người khác, đề nghị của ta là tốt nhất không cần lo cho những người khác. Bởi vì nguyên nhân thể chất, trong các ngươi chỉ có một mình Diệp gia tiểu muội là không bị lây nhiễm, nhưng người khác thì khó mà nói được. Có người thứ nhất sẽ có thêm người thứ hai!