Chương 21: Lầu nhỏ không người (hạ)
Trong nhà không có dấu vết người ở lại, bên dưới là sàn gỗ, bước chân vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, hai người quan sát chung quanh một thoáng.
Đây là một căn nhà còn chưa được xây dựng xong, sàn nhà còn có nhiều chỗ chưa làm xong, tựa hồ thật lâu không có ai đi qua, mặt tường màu trắng có chút ố vàng, Hoàng Hiểu bật công tắc điện, nhưng trong nhà tựa hồ không có điện.
- Đúng là người có tiền, chờ anh phát tài về nhà xây cho gia đình căn nhà lớn như vậy!
Hoàng Hiểu cảm thán vài tiếng, hai người nhìn quanh một chút trở lại phòng khách.
- Đi, chúng ta lên lầu hai nhìn xem một chút.
- Đừng đi, chúng ta ra ngoài thôi, em sợ.
Trương Viên Viên cảm giác trong lòng bất an.
- Sợ cái gì chứ, lá gan thật nhỏ.
Hoàng Hiểu đối với phản ứng của bạn gái có chút xem thường.
- Vậy em chờ ở đây đi, anh lên xem một chút sẽ xuống, nói không chừng bên trên còn có chỗ ngủ.
Lầu hai nhìn qua được sửa sang đỡ hơn lầu trệt một chút, mấy gian phòng đã gắn xong cửa gỗ màu đỏ, Hoàng Hiểu đẩy cửa từng phòng nhìn xem một chút.
- Ha ha, vận khí thật tốt, lại có sô pha.
Đẩy ra cánh cửa cuối cùng trên hành lang, Hoàng Hiểu phát hiện trong phòng này có một chiếc ghế sô pha thật lớn.
- Hôm nay ngủ nơi này đi.
Hoàng Hiểu nằm lên sô pha duỗi lưng.
Theo ánh đèn pin nhấp nháy, Hoàng Hiểu nhìn thấy trên vách tường bên phải tựa hồ có nhiều vết ố đen sẫm, hắn đứng lên, muốn đi qua xem cẩn thận một chút.
- Đây là thứ gì chứ, thầy thợ làm việc thật quá qua loa đi, trong nước sơn lại còn có cả tóc thế này.
Vách tường bôi nước sơn màu trắng, nhưng vẫn có vài nhúm tóc đen lộ ra bên ngoài. Hoàng Hiểu muốn đưa tay kéo nhúm tóc đen ra, nhưng phát hiện không kéo ra được, phảng phất như nhúm tóc mọc trong vách tường.
Đèn pin đột nhiên chớp nháy vài cái thì tắt lịm, Hoàng Hiểu quơ quơ cây đèn pin mất đi tia sáng:
- Hết pin rồi sao, hay là hỏng mất rồi?
Mất đi ánh sáng duy nhất, Hoàng Hiểu có chút buồn bực, cửa phòng không biết đã lặng lẽ đóng lại từ lúc nào.
Hoàng Hiểu muốn lấy pin ra nhìn xem có phải bị hỏng rồi hay không, nhưng cảm giác ở phía sau có chút lạnh lẽo. Hắn quay đầu lại, nhìn thấy thân ảnh một cô gái đứng cách đó không xa, mái tóc dài buông xõa hai bên má.
- Sao vậy, một mình ở dưới sợ hãi sao?
Hoàng Hiểu cho rằng bạn gái ở dưới lầu một mình nên sợ hãi đi lên tìm hắn, hắn đem bạn gái ôm vào trong ngực.
- Đừng sợ, ở phòng này không tệ đâu, có một sô pha, hôm nay ngủ đỡ ở đây một đêm đi.
Hoàng Hiểu cảm thấy thân thể trong lòng mình có chút lạnh giá.
- Lạnh sao, đưa tay cho anh.
Hoàng Hiểu muốn cầm tay bạn gái, nhưng nàng lại ôm cổ hắn.
- Sao vậy, chẳng lẽ em muốn thân mật ngay chỗ này đi? Cũng không tệ đâu, hắc hắc…
Hoàng Hiểu ôm lấy vòng eo thon của bạn gái, cúi đầu xuống định hôn lên môi nàng.
- Hoàng Hiểu…Anh đang ở đâu vậy, trả lời em một tiếng đi, em sợ lắm!
Từ bên ngoài phòng truyền tới thanh âm sợ hãi của Trương Viên Viên, Hoàng Hiểu đột nhiên rùng mình.
- Cô…cô…cô…cô là ai…
Cánh tay mảnh khảnh của cô gái tựa hồ rất có sức lực, Hoàng Hiểu dùng hết toàn lực cũng không cách nào tránh thoát.
Cô gái từ từ ngẩng đầu, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào phòng, Hoàng Hiểu liền nhìn thấy một khuôn mặt lóe thanh quang.
- A, quỷ a!
Mái tóc dài của cô gái càng lúc càng mọc dài ra, quấn lấy cổ Hoàng Hiểu, dần dần, cả người Hoàng Hiểu đều bị mái tóc bao vây.
- Nha…cứu mạng, có người không…cứu cứu tôi…
Trong ngôi lầu nhỏ không người nửa đêm truyền ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
…
- Có mang theo cục sạc di động không?
- Có!
- Có việc nhất định phải gọi cho tôi đó!
- Biết rồi!
- Mang theo hai bộ quần áo dầy một chút, buổi tối rất lạnh.
- Mang rồi.
- Có mang theo nội y thay không?
- Có mang rồi…Lão đầu dài dòng, gặp thời mãn kinh sao, đừng dài dòng nữa đi, tôi sắp trễ đó.
Diệp Tiểu Manh vừa mang giày vừa ứng phó với sự quan âm của Minh Diệu, theo nàng nghĩ người thanh niên còn chưa đầy ba mươi tuổi này rõ là có dấu hiệu của thời kỳ mãn kinh.
- Đừng gây cãi với bạn học, buổi tối phải đắp chăn đừng để lạnh bụng, nhớ mỗi ngày phải gọi điện thoại báo bình an, còn nữa, tôi đưa trương phù cho cô nhất định phải mang theo trên người, ngoại trừ tắm tuyệt đối không được cởi ra, không nên nói chuyện với người xa lạ, người nào chủ động nói chuyện phải đặc biệt coi chừng, đừng đi tới địa phương không có bóng người, phải ở chung với mọi người đừng nên tách ra, nếu có người khả nghi muốn dẫn cô đi xem cá vàng ngàn vạn lần không nên đi theo.
Minh Diệu hoàn toàn không chút yên tâm đối với việc Diệp Tiểu Manh một mình theo bạn học đi dã ngoại, trong mắt hắn Diệp Tiểu Manh vẫn chỉ là đứa trẻ mặc tã chảy nước mũi ôm cứng hắn gọi là thúc thúc.
- Được rồi được rồi, tôi biết hết rồi…Đường Huyền Trang đại thúc đừng tiếp tục dài dòng nữa rồi, tôi đi nha.
Minh Diệp còn chưa nói hết ý Diệp Tiểu Manh đã đeo ba lô chạy ra khỏi cửa.
Không ai đọc truyện này à. Có ai đọc cho mình biết mà có động lực post tiếp