Chương 32: Lễ vật

Thái độ vừa lòng của Hoàn Hoặc nằm trong dự kiến của Ngọc Loan.

“Mấy ngày nay con gái thu hoạch được khá nhiều thứ ở phủ Trấn Bắc hầu.”

Hoàn Hoặc càng thêm vui mừng: “Ồ?”

“Ít nhiều gì cũng nhờ có cha giúp đỡ, thả Úc Toản kia vào thời điểm thích hợp, con gái mới có thể lấy được lòng tin của Trấn Bắc hầu.”

Lấy được lòng tin và hoàn toàn tin tưởng là hai chuyện khác nhau.

Nhưng Ngọc Loan nói như vậy, cũng là vì muốn Hoàn Hoặc ngầm đồng ý, cho phép nàng tiếp tục tiếp cận Úc Tranh, nhanh chóng lấy lại đồ vật thuộc về nàng.

Hoàn Hoặc cười đến mức không khép được miệng, nhưng mà ông ta lại không hề đề cập đến thủ cung sa của Sở Loan và Ngọc Loan, điều này khiến cho Ngọc Loan không khỏi cảm thấy bất an.

Đời này người mà Hoàn Hoặc yêu thích nhất chính là Sở Loan.

Ngày xưa nàng đắc tội với Sở Loan, lại dính hiềm nghi chưa mất thủ cung sa, Hoàn Hoặc không có khả năng giơ cao đánh khẽ.

Đây cũng là lý do tại sao trước khi trở về báo cáo lại kết quả, nàng phải lấy được bài từ ca ngợi này bằng mọi giá.

Ngọc Loan chần chờ một lúc, chủ động quỳ xuống trước mặt Hoàn Hoặc.

Hoàn Hoặc đang vui vẻ, thấy nàng quỳ xuống thì nghi hoặc.

“Con gái ngoan đang làm gì vậy?”

Ngọc Loan xắn tay áo lên, nhỏ giọng nói: “Đoạn thời gian trước con gái ích kỷ, bởi vì sợ bị người khác xem thường, mà nói dối Sở nữ lang, rằng thủ cung sa của mình vẫn còn, khiến cho Sở nữ lang không vui, mong cha khiển trách.”

Hoàn Hoặc nhìn thoáng qua cánh tay trắng nõn không chút tì vết của nàng, thở dài, giọng điệu rộng lượng: “Con gái con đứa quan tâm đến những thứ này làm gì, con làm việc cho cha, cha vui mừng còn không kịp, ai dám coi thường con?”

Ông ta ra lệnh cho Ngọc Loan đứng dậy, nói tiếp: “Nếu con gái ngoan thật sự cảm thấy có lỗi, vậy thì giúp cha làm một việc là được......”

Ông ta còn chưa nói xong, tâm phúc của ông ta là Vương Phú đã bước vào với sắc mặt nghiêm túc, trên tay hắn ta còn mang theo một cái hộp gỗ sơn son đỏ.

Sắc mặt của Vương Phú có vẻ kỳ lạ: “Vương gia, đây là lễ vật do Trấn Bắc hầu phái người đưa tới, nói là có thể sử dụng trong lễ mừng thọ của vương gia.”

Trái tim vừa mới thả lỏng của Ngọc Loan đột nhiên đập mạnh trở lại.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía cái hộp gỗ sơn son đỏ kia, cái hộp gỗ kia không hề có dù chỉ một chút hoa văn trang trí, bề ngoài cực kỳ mộc mạc.

Nhưng Ngọc Loan lại cảm nhận được sự bất thường.

“Ha ha ha ha ha ——”

“Tốt lắm tốt lắm, ngay cả Trấn Bắc hầu kia cũng trở thành bề tôi dưới váy con gái ngoan, người ta thường nói có con trai thì cuộc đời này xem như không còn gì nuối tiếc nhưng theo ta thấy, rõ ràng là có con gái thì cuộc đời này mới xem như không còn gì nuối tiếc!”

Hoàn Hoặc tràn đầy vui mừng, nhưng ông ta càng vui mừng, trong lòng Ngọc Loan càng cảm thấy bất an.

Tuy rằng nàng không hiểu rõ Úc Tranh, có điều Úc Tranh vốn dĩ là thú dữ trong núi sâu, chứ tuyệt đối không phải là một con chó dễ dàng cúi đầu trước người khác.

Vương Phú mở miệng trước nàng: “Úc Tranh này kiêu căng tự phụ, ngạo mạn hung hăng, y đưa đồ đến đây, e rằng không có ý gì tốt.”

Hoàn Hoặc lại xua tay: “Ta và y không thù không oán, y nhắm vào ta làm gì? Đừng có làm hỏng hứng thú của ta, đưa hộp cho ta, ta muốn đích thân mở nó ra.”

Vương Phú bất đắc dĩ, đành phải đưa hộp cho ông ta, Hoàn Hoặc mở hộp ra, nụ cười trên khuôn mặt đột nhiên trở nên cứng đờ trong nháy mắt.

Ngay sau đó ông ta ném cái hộp kia đi, thứ dính đầy máu ở bên trong bay ra và rơi xuống đất.

Ngọc Loan thấy thế thì nhịn không được nín thở, Hoàn Hoặc thì sợ tới mức trốn vào trong lòng Vương Phú: “Đó...... Đó là thứ gì!”

Vương Phú hoảng hốt lo sợ, vô thức vỗ lưng trấn an Hoàn Hoặc.

Đợi đến khi hắn ta nhìn kỹ thứ trên mặt đất, hắn ta mới bàng hoàng nhận ra đó là một bàn tay người đang chảy máu đầm đìa.

Bàn tay kia có sáu ngón tay......

“Là bàn tay của Đoạn Lão Lục sao?!”

Vương Phú liếc nhìn một cái đã nhận ra.

“Đoạn Lão Lục?”

Khuôn mặt của Hoàn Hoặc tái nhợt, có vẻ rất sợ hãi.

“Ngươi đang nói về kẻ bị bắt đến Đại Lý Tự, kẻ hãm hại Úc Toản bắn ta, khiến ta bị thương kia sao?”

Vương Phú đáp: “Đúng vậy”.

Hoàn Hoặc được đỡ ngồi lên ghế, ông ta ngẩng đầu nhìn Ngọc Loan cũng đang bị dọa sợ, chậm rãi thở dài: “Con gái ngoan, có phải Trấn Bắc hầu này hiểu lầm cha không?”