Nàng che vạt áo lại ngẩn người, rõ ràng nàng nhớ cửa phòng của mình chốt lại rồi cơ mà.
Chỉ là khi thấy gương mặt cau có của Úc Tranh, nghĩ đến việc y có thể vặn đứt đầu người bằng tay không, đừng nói đạp gãy chốt cửa, cho dù đạp bay cánh cửa sợ là cũng chẳng khó khăn gì.
Nàng bình tĩnh ngước mắt lên nhìn y, y đi thẳng đến trước mặt nàng.
“Lang quân...”
Âm thanh của nàng mềm nhũn kéo dài, nghe vào tai thật ra rất thoải mái, giống như lông vũ mảnh mai quét qua một cách vừa phải. Đôi khi ở trên giường Nhị Nha, y cảm thấy ngứa ngáy tê dại khi nghe giọng nói của nàng, còn thay đổi chiêu trò gian trá để ăn hϊếp nàng, muốn nàng kêu lên cho y nghe.
Có điều, bây giờ nghe xong, y lại cảm thấy nàng đang mê hoặc mình.
“Lang quân từ bên ngoài trở về vẫn chưa tắm đúng không, em đi gọi thị nữ chuẩn bị nước nóng cho lang quân...”
Ngọc Loan bị đôi con ngươi đen như mực kia của y nhìn chằm chằm, da đầu hơi tê dại, bèn cúi đầu muốn đi vòng qua y ra ngoài.
Úc Tranh đưa tay kéo nàng lại, khiến nàng lảo đảo ngã vào vòng tay y, suýt nữa ngã xuống đất.
“Chạy làm gì?”
Y mím chặt khóe môi, trong mắt lộ vẻ mỉa mai, ôm nàng vào lòng.
Ngọc Loan ngước mắt lên nhìn y, sau đó dời tầm mắt đi. Mẹ nó, không biết tên này lại uống nhầm thuốc gì rồi.
“Cô có biết chuyện Lộc Sơn vương đã xuất cung chưa?”
Ngọc Loan gật gật đầu: “Em cũng đang định nói với lang quân, tôi muốn trở về thăm hỏi sức khỏe của cha...”
Lời nàng còn chưa dứt, giọng điệu quái lạ của y đã cắt ngang: “Đúng là kỳ lạ, cô vẫn luôn ở trong phủ này của ta, tin tức trong cung lại không lan truyền, sao cô lại biết được?”
Ngọc Loan siết chặt lòng bàn tay, ấp úng không nói nên lời.
“Cô không nói ư?”
Y cụp mắt nhìn nàng, tiếp đó trở tay đẩy nàng về lại trên giường.
Ngọc Loan ở trong tay y giống như một miếng vải rách, y không cho nàng đi ra ngoài, nàng phải nằm trong lòng y. Úc Tranh không cho Ngọc Loan đứng thì nàng phải nằm trên giường, rõ là tượng đất cũng phải phẫn nộ.
Nàng đang định bò dậy, lại thấy y bất ngờ rút từ bên hông ra một con dao găm.
Con dao găm kia lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, lưỡi dao sắc bén đến mức có thể xé toạc da thịt con người.
Nàng hơi run sợ, cơn tức giận của tượng đất kia đã hoàn toàn biến mất.
Bởi vì y đang dùng con dao găm lạnh thấu xương kia kề lên mặt nàng.
Y độc ác... Y độc ác hơn đám người Manh Cốc rất nhiều.
Cho dù Ngọc Loan thật sự không sợ khuôn mặt bị biến dạng, thế nhưng khi lưỡi dao dán lên mặt, nàng cũng biết sợ hãi, sẽ không nhịn được muốn van xin y tha thứ.
Úc Tranh hiểu quá rõ điểm yếu của con người ở đâu, không ra tay là giấu tài, vừa ra tay đã giẫm lên gốc rễ mạng sống của người khác, khiến người ta có chạy cũng không chạy thoát.
“Con dao găm này chém sắt như chém bùn, rạch nát thịt trên mặt cũng chẳng khóc khăn. Nếu như rạch từ khóe mắt này xuống, có thể con ngươi sẽ rơi ra, nếu là từ bên tai sẽ để lộ răng, nếu như là sống mũi... Vậy thì từ nay về sau cô sẽ không còn mũi nữa.”
Ánh mắt của y nói cho nàng biết, lời này của y không phải là uy hϊếp hay dọa dẫm.
Y có thể làm được tất cả.
Thân thể Ngọc Loan run lẩy bẩy một cách mất kiểm soát, cho nên nàng vốn dĩ không chú ý đến xúc cảm lạnh như băng bên sườn mặt là sống dao.
“Nói!”
Úc Tranh bỗng dưng trầm giọng, nổi giận quát một tiếng, hoàn toàn phá vỡ tuyến phòng ngự trong lòng Ngọc Loan.
“Nói... Nói bí mật của cha, hay là nói bí mật của em?”
Lòng dạ nàng run rẩy, chỉ cảm thấy dù cho bây giờ y muốn biết bí mật của 18 đời tổ tiên nhà nàng, nàng cũng sẽ không chút do dự tiết lộ hết cho y.
Một người hung ác như y sợ rằng có thể dọa chết một con trâu nếu y tàn nhẫn... Huống chi là Ngọc Loan.
Úc Tranh híp mắt: “Nói lần đầu tiên chúng ta đã làm gì.”
Nàng có chút mờ mịt.
Tên súc sinh này nổi điên gì thế, thế trận dùng nghiêm hình tra khảo như vậy lại tra hỏi nàng rằng “lần đầu tiên” bọn họ làm gì ư?
Nàng thầm mắng y trong lòng, ngoài mặt lại đỏ bừng: “Em chỉ... Chỉ nhớ không chỉ một lần... Là lang quân ở phía trên, có điều chưa đầy thời gian uống 1 chén trà đã kết thúc...”
Úc Tranh ngẩn người, gân xanh trên trán liên tục gồ lên.