- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- U Mê Nam Chính Không Lối Thoát
- Chương 22: Có phải ngươi cũng cho rằng ta dẫn binh đi đánh giặc 10 năm nay là vô ích đúng không?
U Mê Nam Chính Không Lối Thoát
Chương 22: Có phải ngươi cũng cho rằng ta dẫn binh đi đánh giặc 10 năm nay là vô ích đúng không?
Gã cười, Úc Tranh cũng cười.
Manh Cốc ở bên cạnh dâng một chiếc nhẫn ban chỉ bằng ngọc lên bằng hai tay, y đưa tay nhận lấy, thong thả đeo vào ngón cái trước ánh nhìn chăm chú của những người khác.
Nhẫn ban chỉ bằng ngọc chất lượng bình thường đeo lên tay y, lại không khỏi toát ra phần nào quý khí theo chủ nhân, khiến người ta nhìn đến ngây ngẩn.
Manh Cốc lại dùng hai tay dâng một cây trường cung và một mũi tên dài lên, Úc Tranh cầm cung bằng tay trái, tay phải cầm mũi tên, mũi tên kia đảo hai vòng trên đầu ngón tay y. Bỗng nhiên, ánh mắt y thoáng cái trở nên hung tợn, cài mũi tên đang xoay tròn kia vào dây cung. Cuối cùng Thôi Cao cũng bị tầm mắt kia của y dọa cho tỉnh hồn lại, vội vàng đứng dậy định ngăn cản. Tuy nhiên mũi tên đã “vèo” một tiếng xuyên phá không khí, né tránh cột gỗ hai bên hàng rào một cách chính xác, chui ra khỏi khe hở rồi ghim thẳng vào đũng quần của Đoạn Lão Lục.
Đoạn Lão Lục không sợ đau đớn kia nhất thời rên lên cực kỳ thảm thiết.
Âm thanh của gã méo mó đau khổ đến mức biến dạng, không hề giống như tiếng con người có thể thốt ra. Người khác nghe thấy nó, cho dù là nha sai quen dùng nghiêm hình ép cung với nạn nhân cũng cảm thấy rùng rợn.
Những người đàn ông có mặt ở đó, kể cả Thôi Cao đều có phản ứng đầu tiên là… Không nhịn được khép hai chân lại.
Mũi tên xuyên qua Đoạn Lão Lục ghim vào cột gỗ đang trói gã, máu chảy ào ào từ cột gỗ xuống.
Cảnh tượng thảm thiết như vậy, đơn giản chỉ liếc mặt nhìn cũng khiến người ta cảm thấy dưới háng lạnh toát đau đớn, càng đừng nói là người trong cuộc trải nghiệm trên thân thể mình là Đoạn Lão Lục.
“Ngươi liên tục gọi tên em trai ta, thứ rác rưởi như ngươi xứng sao?”
Úc Tranh vẫn nở nụ cười, song đáy mắt lại vô cùng rét lạnh.
“Có phải ngươi cũng cho rằng ta dẫn binh đi đánh giặc 10 năm nay là vô ích đúng không?”
Y vuốt ve nhẫn ban chỉ trên ngón tay, con ngươi đen kịt: “Muốn chơi với ta, ta sẽ chơi với ngươi...”
Thôi Cao lau mồ hôi lạnh toát ra do giật mình sợ hãi, thấy đại ma vương này chuẩn bị đi vào, ông ấy vội vàng ngăn Úc Tranh lại.
“Được rồi, tên nhóc con nhà cháu...”
Ông ấy nhỏ giọng thốt lên những lời mắng y lúc còn bé ra khỏi kẽ răng.
Úc Tranh nhướng mày lên.
Thôi Cao nhận ra mình lỡ lời, bèn ho khan hai tiếng rồi thở dài nói: “Cháu trai hãy khoan...”
Đúng lúc này, một nha sai nhanh trí tiến tới ân cần hiến kế.
“Theo như thuộc hạ thấy, tâm lý hiện tại của tên này thế nào cũng rã rời rồi, dùng một ít Lê Hoa Túy, chắc chắn sẽ dễ dàng khiến gã thành thật khai ra.”
Thôi Cao vuốt râu gật đầu: “Cũng được.”
Úc Tranh mở miệng: “Nếu đã có loại thuốc này, sao không lấy ra từ sớm đi?”
Thôi Cao giận dữ đáp trả y: “Lê Hoa Túy chỉ có thể khiến những người không biết về nó và không có lòng đề phòng tùy tiện mắc lừa. Gã như vậy nhất định đã trải qua huấn luyện, cho dù cho gã uống, gã cũng sẽ kiềm chế nội tâm, tránh tiết lộ sự thật. Giờ đây tinh thần gã đã sụp đổ, mới có thể thử xem.”
Nha sai mang thuốc đến rót cho Đoạn Lão Lục uống.
Úc Tranh bỗng dưng nhíu mày lại, Đoạn Lão Lục kia uống thuốc xong thì khóc lóc không ngừng, gò má dần dần đỏ ửng giống như say rượu. Gã òa khóc nói mình rất có lỗi với ông nội đã qua đời, vừa vô cùng sợ hãi giống như bị ác quỷ quấn lấy, ngay cả chuyện từng cưỡиɠ ɠiαи rồi gϊếŧ người trong quá khứ cũng đều tiết lộ hết sạch trước mặt bọn họ một cách hoảng sợ.
Úc Tranh cầm cái bát trên bàn kia lên ngửi, sắc mặt lại khiến người ta không đoán ra được.
Thôi Cao thấy y cảm thấy hứng thú với thứ này, bèn nói: “Đừng ngửi gần quá, ngay cả mùi hương cũng có chút ảnh hưởng, sẽ phóng đại suy nghĩ xấu xa trong lòng người, có điều không có bất cứ tổn hại nào là được.”
Y tiếp lời: “Nói như vậy, thứ này còn có thể làm thành túi thơm sao?”
Thôi Cao gật đầu: “Dược hiệu khi làm thành túi thơm vừa chậm lại không rõ ràng, người bình thường đâu cần dùng đến thứ này. Cho dù bọn họ muốn, thứ này cũng là thuốc cấm, không dễ dàng có được như vậy đâu.”
“Nếu như là Lộc Sơn vương thì sao?”
Thôi Cao sửng sốt một thoáng.
Lộc Sơn vương?
Nếu như là Lộc Sơn vương, vậy ông ta đương nhiên muốn bao nhiêu có bấy nhiêu rồi.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- U Mê Nam Chính Không Lối Thoát
- Chương 22: Có phải ngươi cũng cho rằng ta dẫn binh đi đánh giặc 10 năm nay là vô ích đúng không?