Chương 5: Tai nạn
(Thượng)
Kẻ nào đó phá hoại sau lưng, còn ai kia thực vô tội
* Tai nạn: Tai họa
Tai họa bắt đầu vào chính cái ngày đầu tiên Vương Tiểu Minh đi làm.
Vừa đến công ty, Vương Tiểu Minh cố lấy hết can đảm, tất cả đều hướng về tương lai phía trước, đang chuẩn bị làm quen với các đồng nghiệp để củng cố quan hệ thì thấy quản lý, một thân khoác bộ đồ thể dục vàng khè như trái chuối chín rục, chân mang đôi giày nhái hiệu Nike đang đứng trước cửa văn phòng, chống nạnh, dõng dạc hô to: “Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, dậy sớm là phải luyện tập! Các anh chị đã chuẩn bị xong chưa? Chúng ta sẽ bắt đầu tập thể dục buổi sáng ngay bây giờ!”
(Công ty gì vậy trời _.__!!)
Vương Tiểu Minh cúi đầu nhìn xuống đôi giày da đen như mực dưới chân mình, đau khổ phát hiện ra mình đã quên mất một việc, tuy sáng nay không phải bấm thẻ nhưng lại phải chạy bộ.
Bởi vì không khí xung quanh cậu thật hết sức u ám cho nên đã thu hút không ít ánh mắt người khác nhìn lại đây.
Quản lí nhìn đôi giày của cậu, thật thân thiết giơ tay vẫy cậu lại: “Đến đây nào.”
Vương Tiểu Minh trong lòng biết chẳng tốt đẹp gì nhưng vẫn phải kiên trì lết xác qua.
Quản lí vỗ vai cậu, xoay người cậu lại, giống như đang làm mẫu cho người khác nói: “Đây đây, nhìn xem giày của cậu này. Là giày da! Nhìn qua cũng biết là loại da cứng. Xem ra vẫn có người đem những lời tôi nói lúc phỏng vấn là gió thoảng mây bay mà thôi. Tôi muốn nói cho mọi người biết, đừng nghĩ rằng trúng tuyển rồi thì muốn làm trời làm đất gì cũng được. Công ty chúng tôi có các tiêu chuẩn riêng, là một công ty lớn. Chỉ cần bạn không làm tốt, không đạt được các tiêu chuẩn của công ty là sẽ bị cảnh cáo. Nếu bị cảnh cáo xử phạt ba lượt, bạn chỉ có thể về nhà mà kiêu ngạo. Công ty chúng tôi không thể dưỡng những người như thế, cũng không dám giữ lại đâu.”
Lão ta nói xong, tay rời khỏi vai Vương Tiểu Minh, đi thẳng ra ngoài cũng không thèm nhìn cậu lấy một cái.
Ánh mắt một nhân viên đứng tuổi khác có lẽ là đồng tình mà cũng có thể là vui sướиɠ khi thấy người gặp họa liếc nhìn cậu rồi cũng nối đuôi theo quản lý ra ngoài.
Hai cô gái trẻ cũng là ma mới như cậu lén lút chạy tới gần, nhỏ giọng nói: “Tụi này cũng không mang giầy thể thao.”
Vương Tiểu Minh cúi xuống là thấy liền, mấy cô này so với cậu phải tệ hơn mới đúng —— giày cao gót.
Địa điểm chạy bộ là lối đi ngoài công viên.
Công ty này chắc là khách quen ở đây, quản lý chạy dẫn đầu lại còn vừa chạy vừa chào hỏi mọi người xung quanh, tuy là nhìn qua có vẻ như chỉ mình lão ta độc thoại.
Vương Tiểu Minh cùng hai cô gái kia chậm rãi chạy từ từ phía sau, đột nhiên nghe thấy giọng Baal không kiên nhẫn vang lên: “Xông lên trước đi.”
“A?” Vương Tiểu Minh hoảng sợ. Đi tiếp nữa là ngã tư đường a, lao ra không bị xe đυ.ng chết cũng sẽ bị mắng cho tái mặt đó.
“Đuổi theo quả chuối kia mau.”
…
Tại chỗ này người có ngoại hình y chang quả chuối e rằng chỉ có vị quản lý đang tự cho mình là lãnh đạo đến kiểm tra bộ mặt của thành phố kia.
Vương Tiểu Minh không dám trái ý Baal, đành phải bất động thanh sắc chạy nhanh hơn.
Tuy là bản thân cậu cảm thấy bất động thanh sắc, nhưng mà người ngoài nhìn vô vẫn thấy rất rõ ràng.
Vốn là cái đường nhỏ xíu, người đi xuôi kẻ chạy ngược thì sao mà không cảm giác cho được chứ.
Lão nhân viên đứng tuổi nghĩ cậu hôm nay lúc sáng bị chỉ đích danh mà phê bình cho nên trong lòng sợ hãi muốn tìm quản lý để giải thích, bởi vậy cũng chẳng để ý lắm.
Nào ngờ lúc mắt vừa thấy Vương Tiểu Minh sắp đuổi kịp quản lý, quản lý đột nhiên quay người qua, làm cái boong một phát vào trụ điện. Tiếng đập rất mạnh khiến người người trở tay không kịp.
…
Trên đường xe cộ chạy như nước.
Lối đi bộ vạn vật nín thinh.
Bởi vì sự việc xảy ra quá nhanh, động tác của mọi người đều đứng sững lại, ước chừng ba giây sau mới ý thức được chuyện gì đã xảy ra.
Xuất phát bản năng của con người, phản ứng đầu tiên của bọn họ là nghẹn cười, phản ứng tiếp theo mới chạy lại hỏi han cảm thụ của quản lý sau khi bị đập vào cột điện.
Quản lí đầu loạng choạng rời khỏi cột điện, thần kinh vẫn có chút mơ hồ. Nhìn thấy ánh mắt người khác tò mò nghi vấn, chính lão cũng chẳng giải thích nổi mình đã ăn nhầm thuốc gì, đang yên đang lành tự dưng cắm đầu vào cột điện, nghĩ hoài nghĩ mãi cuối cùng đành phải đổ thừa do bị trẹo chân, đứng không vững.
Mọi người nhãn tình sáng lên, đều khuyên lão hôm nay thôi sớm nghỉ ngơi.
Nhưng mà bọn họ đã xem nhẹ sự cố chấp của quản lí dành cho thể dục, lão phi thường kiên trì ra vẻ, một ngày lười biếng, cả đời sẽ lười biếng, nhân sinh lại không được lười biếng! Phải luôn luôn giữ vững không được từ bỏ, không được phá vỡ nguyên tắc của chính mình. Vô luận thế nào cũng phải chạy hết lộ trình.
Quản lí quyết tâm lớn như thế, những người khác bên ngoài vỗ tay tán thưởng, trong lòng lại ngầm than.
Vì thế cuộc vận động chạy bộ vẫn tiếp tục.
Vương Tiểu Minh cố ý chạy chậm lại, chạy đến một bên vắng, nhỏ giọng hỏi Baal: “Này… Có phải ngươi lại…”
“Đúng vậy a.” Baal trả lời không chút hổ thẹn, “Ta bảo ngươi chạy nhanh là vì thế chứ sao.” Hắn nói xong lại vung tay lên.
Boong.
Quản lý cùng đèn đường lại thân mật tiếp xúc.
Nhìn bộ dáng Baal cười muốn ngã tới nơi, lại nhìn sang ai đó đang trượt khỏi cái cột đèn đường, Vương Tiểu Minh bảo trì trầm mặc.
Tinh thần vận động và thân thể khỏe mạnh cuối cùng đã bị bóp chết bởi cái trán sưng rõ to của quản lý.
Trở về công ty, quản lý lập tức thần thần bí bí, đóng cửa nhốt mình trong phòng làm việc.
Baal tò mò bắt Vương Tiểu Minh tới gần văn phòng, sau đó tự hắn chui vô nhìn lén, lúc đi ra thực nghi hoặc hỏi cậu: “Quần áo xanh lè mặt đỏ đỏ là ai vậy? Sao lão ta hăng say quỳ lạy thế?”
Vương Tiểu Minh vắt óc một hồi nói, “Là Quan công chăng?”
“Hắn là ai á?”
“Uầy, là nhân vật lịch sử đó, sau này trở thành thần tiên.”
Baal nhíu mày, hiển nhiên đối với việc nhân loại trở thành thần cảm thấy khó hiểu.
Bất quá hắn khó hiểu có nghĩa là lỗ tai của Vương Tiểu Minh lại yên tĩnh rồi, vì thế cậu rất nhanh chóng liền vùi đầu vào công việc, hướng về tiền bối học hỏi.
Học hỏi được một phút đồng hồ, công việc cũng đã quá trưa, Vương Tiểu Minh rốt cục đã hiểu được tình hình thực tế của công việc này, chính là không ngừng gọi điện cho các công ty, xí nghiệp chưa hề biết đến để mở lớp đào tạo. Ớn nhất không phải là không biết mặt này nọ mà câu mở lời ——-
Có phải ngài tổng giám gì đó không? Chỗ chúng tôi mới khai giảng khóa mới, có thể nâng cao năng lực quản lý của ngài đối với công ty, ngài ghé qua đây học một chút đi ha.
…
Vương Tiểu Minh lúc đầu còn tưởng là khách quen, nếu không sao lại nói chuyện như thể đâm trâu vậy? Nhưng sau khoảng mười cuộc đối thoại lạnh nhạt lúc đầu nhiệt tình lúc sau, cậu bắt đầu hiểu được kì thực công ty này một nửa chính là đâm trâu —- một bên là đầu trâu một bên là mũi giáo, ai ngốc thì bị đâm trúng thôi.
Giữa trưa ăn cơm, Vương Tiểu Minh dùng hai phần ba thời gắp thịt trong đồ ăn ra, lại dùng có hai giây để ăn sạch thịt, thời gian còn lại là cố gắng nuốt hết chỗ thức ăn còn lại xuống dạ dày.
Sự nhẫn nại của Baal bắt đầu hiện ra số âm rồi, nhất là hắn từ sáng tới trưa đều nhìn mòn mắt cũng không kiếm lấy được một tên nam nhân nào dễ nhìn một chút —– hói đầu, bụng bự, răng hô… Hắn rốt cục cũng biết được đâu là giới hạn của sự khıêυ khí©h.
(Anh đã bộc lộ
vốn có, nhưng sao lại là nam nhân chứ :P… Nhìn đâu xa,
nhân ngay bên cạnh rồi cơ mà =w=!)
Con số âm này, sau buổi trưa đã hoàn toàn bạo phát.
Quản lí sau buổi sáng cầu nguyện, tâm lý cũng hồi phục, hoàn toàn bình thường trở lại, cơm trưa còn ăn thêm nửa bát nữa.
Sau đó được đồng nghiệp bí mật tám chuyện, mỗi lần mà buổi chiều có khách quan trọng đến, lão sẽ ăn một chén rưỡi, để lúc đang họp giữa chừng bụng khỏi kêu.
Vương Tiểu Minh hiếu kỳ nói: “Quản lí thường xuyên bụng kêu sao?”
Vị đồng nghiệp kia thống khổ gật đầu, “Ăn một bát thì bụng kêu còn ăn hai bát thì hậu đình kêu.”
Vương Tiểu Minh lễ phép hỏi han: “Hậu đình kêu là cái gì ạ?”
(Bạch thố tử a >w