Chương 4: Bí mật
(Thượng)
*Từ chương này bạn sẽ tự edit kiêm beta T^T (Trao trả tự do cho Kàmúi *blè*)
Nếu có sai sót mong mọi người góp ý nhé.
—
Thế giới thật nhỏ bé, gặp toàn người quen
Tony vừa bước ra khỏi phòng, hình ảnh trước mắt Vương Tiểu Minh lại biến đổi, cửa thang máy ở trước mặt chậm rãi mở ra, một lát sau, liền nhìn thấy Tony bước về phía cậu.
“Tiểu Minh?” Lúc Tony thấy cậu hơi giật mình, bước nhanh lại, “Sao em lại tới đây?”
“Nói, ngươi muốn hắn!” Thanh âm của Baal bá đạo vang lên sau lưng cậu.
Vương Tiểu Minh nhất thời cảm thấy mình như vừa nuốt phải một trăm gián.
“Chẳng lẽ vì chuyện công việc hả?” Tony đi vào thang máy, chậm rãi ấn lên lầu kế tiếp, “Chuyện này anh cũng đã nói qua với em rồi. Bộ phận nào cũng có một lượng nhân sự nhất định. Tửu *** chỗ anh dạo này tình hình tài chính có chút khó khăn, cho nên việc tuyển thêm người chắc cũng hơi khó.”
…
Tình hình tài chính của quán có khó khăn bao nhiêu thì bọn họ mới nãy cũng chính tai nghe thấy hết rồi.
Vương Tiểu Minh mặt đang nghệch ra suy nghĩ 囧囧, đột nhiên cảm giác tay Baal đang khoát lên vai mình. Không còn nghi ngờ gì nữa, nếu cậu không làm như hắn nói, bả vai nhất định sẽ trật khớp. Cuối cùng vì quá sợ hãi, cậu đã thốt ra: “Em muốn anh!”
…
“Hả?” Tony ngạc nhiên quay lại nhìn cậu.
Nhìn biểu tình kinh ngạc của anh ta, Vương Tiểu Minh đột nhiên hoàn hồn, cười gượng nói, “Ý của em là… À, hôm qua anh đi vội quá, em chưa kịp mời cơm nước gì cả. Cho nên sau khi suy nghĩ một đêm, em thấy dù sao cũng phải đến nói lời xin lỗi.”
“Chuyện này có gì đâu mà phải suy nghĩ kĩ thế?” Tony bật cười nói, “Chuyện em nhờ anh, anh đã không giúp gì được, người nói xin lỗi phải là anh mới đúng.”
Nói xong, cửa thang máy mở ra, anh ta bước ra khỏi thang máy trước, quay lại thấy Vương Tiểu Minh đứng trong thang máy co đầu rụt cổ không hiểu là đang làm cái gì, do dự hỏi: “Em có sao không vậy?”
“A, không sao hết.” Vương Tiểu Minh nhanh nhẹn bước ra khỏi thang máy, đuổi theo.
Baal bước theo sau lưng cậu lạnh lùng nhắc nhở: “Lần sau ngươi còn to gan vẽ rắn thêm chân1
cũng đừng trách ta không để ngươi yên.”
Lưng Vương Tiểu Minh cứng đờ.
“Bây giờ, lập tức đi thổ lộ với hắn đi!” Baal tiếp tục chỉ huy, “Nói là, ngươi đã thương thầm hắn lâu lắm rồi. Không có hắn ngươi sẽ sống không nổi!”
Vương Tiểu Minh cúi đầu không nói.
Baal nhấc chân cho một cước vào mông cậu.
Vương Tiểu Minh bất ngờ không kịp phòng thủ bị đẩy về phía trước hai bước, vừa vặn ôm lấy Tony.
Tony hoảng sợ, “Em làm gì vậy?”
“Em, em…” Vương Tiểu Minh muốn buông tay ra, phía sau lại bị Baal ôm lấy, cánh tay bị giữ chặt không thể nhúc nhích.
“Em làm sao thế?” Tony cảm thấy cánh tay cậu vươn ra rồi thụt lại, giống như muốn ôm lấy anh ta.
Vương Tiểu Minh khổ sở nói không nên lời.
Nếu hiện tại có một người có thể nhìn thấy được Baal, nhất định sẽ thấy đây rõ ràng là một chùm ba người.
Cậu ôm Tony còn Baal ôm cậu.
“Em…”
“Nói mau!” Baal hung hăng thúc ép cậu.
“Em, ” Vương Tiểu Minh cắn răng nói, “Em tìm được việc làm rồi! Em thật sự rất cao hứng anh à!”
Tony đờ đẫn quay đầu nhìn cậu liều mạng húc đầu vào lưng anh ta, lại nhìn tới mọi thần tình kinh dị từ khách nhân, buồn bực nói: “Bộ em không thể đổi thời gian và địa điểm để bộc phát hay sao?”
Vương Tiểu Minh không dám ngẩng đầu. cậu cũng rất muốn đổi cái thời gian và địa điểm bộc phát a.
Nếu như dùng mấy năm gần đây để hình dung, đại khái cũng hơn mười mấy năm nó mới bộc phát thế này đây, Vương Tiểu Minh bỗng phát hiện thân thể mình bay ra ngoài.
Sau đó, lúc nghe thấy tiếng Tony hét lên cũng là lúc mông cậu hoành tráng đáp xuống bể phun nước, nước tung tóe văng cao cả hai mét.
Baal ôm ngực đứng bên mép hồ, khóe miệng hiện lên một mạt cười lạnh như đang bảo: Đây là kết cục của việc cãi lời ta.
Vương Tiểu Minh lau mặt, nhìn lên Tony – người đang trợn mắt há mồm kinh ngạc, cười gượng nói: “Thật hưng phấn a, cho nên cần bình tĩnh lại. “
“…” Tony nhìn bốn phía càng lúc càng nhiều người tới, cắn răng nói, “Còn không mau đứng dậy đi?”
Vương Tiểu Minh nhìn nhìn Baal, cẩn thận hướng mép hồ đi tới, nhưng vô luận cậu bước về phía nào, Baal vẫn chặn trước mặt cậu. Cậu chạy loanh quanh, Baal cũng hướng theo. Cái cảnh này ở trong mắt Tony và những người khác biến thành cảnh Vương Tiểu Minh nhàn nhã ‘tản bộ’ trong hồ nước.
“Vương Tiểu Minh!” Tony sắp không kiềm chế được nữa rồi.
Vương Tiểu Minh ủy khuất nhìn anh ta. Ai có thể tin được cậu là người bị hại cơ chứ?
Tony quay đầu lại nói với hai người bảo vệ đang đứng xem náo nhiệt: “Kéo cậu ấy lên đi.”
Bảo vệ nhìn xem là ai, lại nhìn quần áo, biểu tình rõ ràng là không muốn.
Tony nói: “Tôi nhờ mà các người không nghe, có phải muốn lão đại trực tiếp ra mặt đúng không?”
Nếu quản lý đại sảnh đã nói đến vậy, bảo vệ cũng chỉ có thể nghe lệnh mà nhảy xuống nước, nhưng mà trong lòng sớm đã âm thầm đem Vương Tiểu Minh nguyền rủa trên dưới bảy tám trăm lần.
Vương Tiểu Minh ước gì có người đến giúp cậu, vì thế rất ngoan ngoãn mà đứng yên tại đó.
Hai người bảo vệ đứng trước mặt cậu, cũng không nói gì, vươn tay, mỗi người một bên nhấc cậu lên.
Vương Tiểu Minh hoảng sợ nhìn Baal đứng trước mặt cậu mà bảo vệ không hề hay biết, vẫn tiến về phía trước.
Tây trang màu đen Baal đang mặc dần phóng đại trong mắt cậu, lớn đến nỗi cậu có thể tinh tường thấy rõ hoa văn trên cúc áo của Baal. Cậu bây giờ mới biết, hóa ra trên cúc áo của Baal còn có hoa văn nữa…
Bịch.
Mũi cậu như thể bị đập vào tường, cả người bị phản lực bật ngược về, ngã vào trong nước.
Lại thêm cái cảnh này, trong mắt người xem chính là, Vương Tiểu Minh cố ý giãy ra khỏi tay của bảo vệ, giật lùi về.
Tony mắt thấy sự tình càng thêm náo loạn, nóng nảy, tự mình nhảy vào trong hồ nước, kéo cậu dậy.
Vương Tiểu Minh giật mình nhìn Baal cư nhiên ôm ngực lui qua một bên, không có cản trở nữa.
Tony kéo cậu một đường thẳng vào văn phòng, từ trong ngăn bàn rút ra một cái khăn mặt, ụp lên mặt cậu, “Lau đi.”
Trên khăn vừa có mùi mồ hôi cùng mùi gián chết, lại thêm một mớ mùi quỷ dị đồng loạt xông vào mũi, Vương Tiểu Minh phải ngừng thở một chút rồi mới dám lau sơ qua mặt.
Không khí đông cứng.
Tony ngồi trong văn phòng một lúc, sau khi suy xét thật kĩ, rốt cục cũng nhấc điện thoại lên và ấn một loạt.
Đầu bên kia hiển nhiên là cái người đầy tài năng Võ Chấn Kiếm, bởi vì câu mở đầu của anh ta chính là Võ tổng.
Tony nhẹ nhàng nói đại khái là lúc em họ mình đến tìm vô tình bị ngã xuống nước, sau đó phải dài dòng cam đoan một hồi rằng không có tổn thất gì mới dám gác điện thoại.
Cửa bị gõ hai tiếng, mỹ nữ cậu gặp lúc trước đi vào, khi nhìn thấy Vương Tiểu Minh mặt mũi liền trắng bệch.
Tony hỏi: “Có chuyện gì không?”
Ánh mắt mỹ nữ khϊếp sợ mà nhìn Vương Tiểu Minh, sau đó lùi về sau từng bước, đến khi hai chân đã ra khỏi cửa vội đóng cửa lại.
…
Tony lẳng lặng nhìn về phía cô ả biến mất, lẩm bẩm nói: “Rốt cục cô ta đi vô làm gì không biết?”
Vương Tiểu Minh lau xong mặt và tóc, thật cẩn thận đưa mắt nhìn Baal đang ngồi ở sofa.
Ánh mắt của Baal quét về phía Tony.
Vương Tiểu Minh giật mình, lại nuốt thêm một ngụm nước miếng.
“Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lực chú ý của Tony đã quay về.
“Không có gì đâu.” Ánh mắt Vương Tiểu Minh lảng tránh, trả khăn mặt lại cho anh ta.
Tony thuận tay cầm lấy, cũng không thèm nhìn mà đem nhét về chỗ cũ luôn, “Thôi bỏ đi. Không phải em vừa nói đã tìm được công việc rồi sao? Việc gì thế?”
Vương Tiểu Minh kể một chút về phúc lợi và nội dung công việc mà công ty đào tạo quản lý đã giới thiệu trước đó.
Tony nói: “Công ty này anh cũng nghe qua rồi, nghe nói ở mấy thành phố khác cũng không tệ đâu. Không nghĩ là nó đã mở rộng ở thành phố chúng ta. Em cứ làm thử đi, sau này nếu được thì nói tiếp. “
Vương Tiểu Minh gật đầu.
“Nếu không có việc gì nữa thì em về trước đi.” Tony mệt mỏi day day huyệt Thái Dương.
Vừa rồi khi anh ta gọi điện cho cái gã Võ Chấn Kiếm kia, Vương Tiểu Minh biết là việc hôm nay mình làm đã gây họa rồi, lúc này không dám nhiều lời, chuẩn bị bước ra ngoài.
“Đứng lại.” Âm thanh của Baal lạnh lùng vang lên, “Ta có đồng ý cho ngươi đi hồi nào đâu?”
Vương Tiểu Minh dừng cước bộ. Quần áo ướt sũng trên người hảo hảo nhắc nhở cậu mới nãy vừa ngụp lặn dưới hồ xong, sẹo mới chưa lành, nỗi đau chưa dứt không thể quên được. Cho nên cậu thực ngoan ngoãn đứng đó.
Baal chậm rãi nói: “Không thích anh họ của ngươi sao?”
Vương Tiểu Minh liều mạng gật đầu.
Baal mí mắt cụp xuống, ngón tay ở trên đầu gối khẽ gõ, không biết đang âm mưu cái gì nữa đây.
Tim Vương Tiểu Minh lên xuống cùng với chuyển động ngón tay của hắn, khẩn trương như muốn nhảy ra đến nơi rồi.
“Còn gì nữa không?” Tony thấy cậu đứng bất động một hồi, nhịn không được bèn hỏi.
Vương Tiểu Minh gãi gãi đầu, “Em, em thấy là… Uầy, khó có dịp được đến đây nên phải đứng ngắm lâu một tí. Ồ bức tranh này của anh thật đẹp nha.”
“Đây là lịch làm việc.”
“…” Vương Tiểu Minh lại quay đầu nhìn lên bàn, “Chậu hoa này…”
Tony nghe nói đến hoa, lập tức nhìn sang hướng cậu nói.
“Là giấy phế liệu a.” Vương Tiểu Minh sờ sờ sau gáy.
Tony buông tay ra, cau mày, “Em rốt cục là có chuyện gì?”
Ánh mắt Vương Tiểu Minh nhìn Baal chằm chằm.
“Ngươi đã không thích hắn, vậy thì…” Baal khóe miệng gợi lên một tia cười lạnh, “Hỏi xem quan hệ giữa hắn và Thạch Phi Hiệp là như thế nào đi.”
Vương Tiểu Minh nhớ tới đĩa CD Game kia, trong lòng vụиɠ ŧяộʍ vì Tony mà bắt tay chữ thập2, “Anh quen với Thạch Phi Hiệp sao?”
Đôi mày Tony đang buông lỏng lại căng thẳng, “Có quen. Sao thế?”
“Không có gì. Game anh đưa em bữa trước hay lắm, em chỉ muốn hỏi xem, anh ta có sản xuất cái nào khác không.”
“Hay lắm hả?” Tony nhún vai nói, “Anh cũng không rõ lắm. Di động của cậu ta gọi mãi không xong. Lần trước là anh tình cờ gặp trên đường.”
Baal trầm giọng nói: “Hỏi hắn lúc ấy ngoại trừ Thạch Phi Hiệp ra, còn có người nào khác ở đó không.”
Vương Tiểu Minh thuật lại y chang.
Tony sắc mặt căng thẳng, nhạt nhẽo nói: “Còn có vài người bạn của cậu ấy, mà làm sao?”
Baal buông chân xuống, thân thể hơi hơi cúi về trước, “Hỏi xem là bộ dạng thế nào.”
Vương Tiểu Minh tiếp tục làm loa tường thuật.
“Không có gì đặc biệt, so với mấy người qua đường giáp ất bính đinh3
cũng không khác nhau lắm.” Tony dừng một chút, nghi hoặc hỏi lại, “Em hỏi mấy cái này làm gì?”
“Hỏi hắn ta xem Thạch Phi Hiệp hiện đang ở đâu?” Baal đứng lên, hai mắt lóe lên một tia hung ác.
Vương Tiểu Minh đành phải hỏi: “Anh có biết Thạch Phi Hiệp đang ở đâu không?”
“Không biết nữa. Nghe nói cậu ấy đã trả phòng trọ rồi…” Tony vừa dứt lời, đã bị Baal dùng kết giới treo lên làm đèn tường.
“Baal.” Vương Tiểu Minh cả kinh kêu lên.
Bất quá so với cậu sợ hãi hơn chính là Tony. Anh ta bật ra một câu: “Thấu Minh nhân?”
———————–
1,
Vẽ rắn thêm chân: Làm việc dư thừa không cần thiết
2, Ý nói em ấy đang thầm cầu nguyện cho bạn Tony.
3,
Giáp ất bính đinh: cũng như tên tượng trưng A B C D.
•
Là Thấu Minh nhân, là quỷ hay là người ngoài hành tinh??
Là BOSS
Làm sao một gã BOSS râu riu xồm xoàm từ game Ám hắc lại bước ra hiện thực thành một quý công tử u linh bạo lực được chứ?
(Trung)
—
Thế giới thật nhỏ bé, gặp toàn người quen
Ánh mắt Baal trong một phút chốc bỗng lạnh như băng.
Vương Tiểu Minh luẩn quẩn xung quanh Baal, “Anh họ ta là người bình thường mà, anh ấy chẳng biết gì cả đâu. Ngươi tha cho anh ấy đi.”
Baal nheo mắt, cười lạnh nói: “Người bình thường mà biết Thấu Minh nhân sao?”
“Người bình thường cũng hay coi phim mà, Thấu Minh nhân đến ta còn biết nữa là.” Vương Tiểu Minh mới vừa nói xong, vạt áo đã bị Baal túm lấy.
Nhìn gần mới biết, hóa ra đồng tử của Baal màu thật nhạt, tựa như hổ phách vậy, có điều trong ánh hổ phách này lại lóe ra quang mang so với hàn băng còn lạnh hơn.
(hóa ra mắt BOSS màu hổ phách
>v