Chương 43: Đây Là Hôn Môi Sao?

Mục Lan về phòng của mình một chuyến lấy Ipad mang tới đây cho Lâm Vũ Văn chọn bộ phim hay chương trình cùng xem, sau đó mở túi đồ ăn mua về dọn ra, lại cầm lấy Ipad, giữ vững.

Thật ra Lâm Vũ Văn căn bản không biết mình chọn cái gì, nhưng nhìn poster chắc là phim thanh xuân.

Nam nữ chính trong phim đều học lớp 12 như họ, không được phụ huynh cho phép yêu đương sớm.

Lâm Vũ Văn rất sợ Mục Lan cho rằng cô chọn bộ phim này để ám chỉ gì đó, rất nhiều lần muốn nói hay là đổi hài kịch gia đình xem đi, kết quả nghiêng đầu lại phát hiện Mục Lan vẫn nghiêm túc xem, nên chỉ đành từ bỏ.

Bộ phim đi qua từng giai đoạn, hai người là bạn học bàn trước bàn sau, từ có cảm tình cho đến phát sinh tình cảm đều ngây ngô mà sinh động, khác với những bộ phim thanh xuân khác động một chút là phá thai hay gặp tai nạn, người xem chỉ có thể hét to "Đây không giống thanh xuân của tôi".

Sau khi từ bỏ việc đổi phim, Lâm Vũ Văn chỉ có thể vừa ăn táo sấy vừa nghiêm túc xem, khi nhìn tới đoạn hai người lặng lẽ nắm tay dưới bàn học, táo sấy đã bị cô nhai nuốt, nhưng cụ thể có mùi vị gì vị giác của Lâm Vũ Văn không hề cảm nhận được.

Tay cô vốn dĩ đang chốn trên thành ghế bên cạnh đùi Mục Lan, nhưng khi xem cảnh nắm tay đẹp đẽ trong phim, lòng bàn tay cô bỗng đổ đầy mồ hôi, cả người khó chịu nên liền thả ra.

Khoảnh khắc cô thả ra đó, tay thiếu niên giống như thợ săn rình mồi đã lâu lập tức nắm lấy tay thiếu nữ, ngón tay nhanh chóng luồn qua khe hở ngón tay cô, nắm chặt.

Phim vẫn đang chiếu, Lâm Vũ Văn còn đang xem, nhưng não đã bị tê liệt hoàn toàn không biết phim đang nói gì, bên tai giống như tự động lọc bớt lời thoại của nhân vật, chỉ còn tiếng tim đập thình thịch của mình.

Cô thậm chí không dám nhìn Mục Lan một cái, sợ dáng vẻ căng thẳng chật vật của mình bị lộ, cô muốn bản thân trong mắt Mục Lan thoạt nhìn bình tĩnh tự nhiên hơn một chút, tuy rằng hình như đã không kịp nữa rồi.

Đến cảnh nam nữ chính trong phim sau lén hôn nhau dưới bàn sau lưng thầy giáo sau khi tan học, đạo diễn cố ý cho cảnh quay chậm lại để đưa người xem hòa vào cảm giác tim như muốn ngừng đập lúc này, ánh mắt của Lâm Vũ Văn cuối cùng cũng bắt kịp bộ não trống rỗng, nghiêng đầu, gấp gáp muốn nhào qua người thiếu niên.

Tâm trí vì gương mặt sắp nhìn thấy mà mở đường, lại không ngờ xuyên qua cặp kính của thiếu niên lọt vào đôi mắt đen như vực thẳm.

Không nói một lời, thiếu niên chồm người tới, gương mặt thanh tuấn nhanh chóng phóng đại, hương bồ kết mát mẻ từng chút vây lấy Lâm Vũ Văn.

Một nụ hôn ngập ngừng, nhẹ nhàng.

Đó thậm chí không thể gọi là hôn, chỉ là môi chạm môi một chút thôi, Lâm Vũ Văn cảm giác cánh môi mềm mại của Mục Lan hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài lạnh lùng của anh, cô khẽ mở mắt nhìn anh, thấy thiếu niên hiếm khi bỏ xuống vẻ lạnh nhạt cùng khóe miệng cong lên, đẹp đến mức khiến đầu óc cô trống rỗng.

Tay chân cứng đờ, chỉ có cái đầu nóng như biển lửa trên đồng cổ. Đợi Lâm Vũ Văn hoàn hồn, cổ đã nhanh hơn suy nghĩ vươn tới, môi chạm môi thiếu niên.

Quả nhiên rất mềm.

Cô muốn cười, không phải vì nguyên nhân này, nhưng thiếu niên như được người yêu cổ vũ lại hôn cô trước khi khóe miệng cô cong lên.

Hương vị hoàn toàn khác với khi nãy, nó mang theo tình cảm mãnh liệt chỉ có thời niên thiếu mới có, đầu lưỡi Mục Lan cạy mở đôi môi cô, nhấm nháp hương táo ngọt còn ở lại trong khoang miệng, xâm nhập như con chuột bước vào vương quốc bánh ngọt, mỗi một chỗ đều vội vàng muốn đυ.ng vào nhấm nháp, nhưng lại không có cách phân thân.

Lâm Vũ Văn cũng hơi bối rối, cô không biết lúc này mình nên làm gì, trong tiểu thuyết nữ chính đều sẽ nhắm mắt lại, nhưng cô cảm thấy đôi mắt của Lâm Vũ Văn quá đẹp, cô không nỡ.

Tay cô còn đang cầm nửa miếng táo sấy đang ăn dở, khi cánh tay thiếu niên đỡ lấy sau ót cô, miếng táo cứ như vậy dính vào sơ mi trắng anh cũng không để ý đến.

Đây là hôn môi sao?

Lâm Vũ Văn có cảm giác đầu lưỡi của mình bị thiếu niên mυ"ŧ đến tê dại, nơi Mục Lan đυ.ng vào đều đang bốc cháy, cô rất thích cảm giác không phân biệt rõ này, thật giống như cô biến thành một phần của Mục Lan.

"Ưʍ..."

Âm thanh ngọt ngào từ thanh quản như tiếng tim đập không kiểm soát, Lâm Vũ Văn thật sự rất hưởng thụ, cô chậm rãi nhắm mắt lại, đồng thời đã hiểu vì sao nữ chính trong tiểu thuyết đều lựa chọn như vậy, bởi vì khi thoải mái, nhắm mắt hưởng thụ dường như là một hành động theo bản năng.

Hành động của thiếu niên từ ban đầu thăm dò mềm nhẹ đến dần dần bạo dàn, đầu lưỡi bắt đầu khám phá những khu vực không biết trong khoang miệng Lâm Vũ Văn, tay không biết từ khi nào cũng đã ôm eo cô, kéo cô vào lòng mình.

Lâm Vũ Văn nhắm mắt ôm lấy cổ anh, cả gương mặt và lỗ tai đều đỏ ửng. Cô lúng túng đáp lại, tiếng đầu lưỡi hai người khuấy động nước bọt làm cơ thể dâng lên cảm giác muốn hòa tan quen thuộc, khiến cô theo bản năng kẹp chân.