Chương 41: Cao Trung! Phải Yêu Đương Như Vậy!

Cuối tháng tám, học sinh cao trung được đón một kỳ nghỉ ngắn ngủi, nhưng tất cả cùng Lâm Vũ Văn không hề có bất cứ liên quan gì.

Là một trong hai người được cử đi tham gia học sinh giỏi toán, cô và Mục Lan tiến vào giai đoạn bồi dưỡng cuối cùng, mỗi ngày đều phải đến trường, ngoại trừ không cần dùng đến tiết tự học buổi tối thì mọi thứ đều không có gì khác với quỹ đạo trước giờ.

Lý Trung Hải vốn rất lo Lâm Vũ Văn có chịu nổi áp lực kỳ thi này không, dù sao thành tích của cô không ngừng di động, lúc tốt thì vô cùng nổi bật, nhưng khi kém thì lại mờ nhạt trong biển người.

Lâm Vũ Văn tiến bộ rất nhanh, đến giai đoạn thi thử thậm chí có phong phạm của tướng quân đi đầu, ngoài miệng Lý Trung Hải kinh ngạc cảm thán, nhưng trong lòng thì sáng như gương, biết là Mục Lan tận tình dẫn dắt cô.

Tốt xấu gì cũng là giáo viên nhiều năm, Lý Trung Hải sao có thể không nhìn ra bất kỳ manh mối gì, nhưng ông cảm thấy yêu sớm giúp hai người họ nâng đỡ cùng nhau tiến bộ, đã vậy ông cần gì ngăn cản bọn chúng.

Khi thu dọn hành lý cho Lâm Vũ Văn, mẹ Lâm nhận được điện thoại báo tin vui của Lý Trung Hải, sau khi tắt máy, bà ấy liền hớn hở cho Lâm Vũ Văn thêm chút tiền tiêu vặt.

"Văn Văn, đi Thanh Thành tuy rằng chỉ ở lại một đêm nhưng vẫn phải nghe lời thầy Lý đấy, lúc ngủ một mình trong phòng thì phải nhớ khóa kỹ cửa sổ, có chuyện gì thì lập tức gọi điện cho ba mẹ, có biết không? A... Mẹ vẫn cảm thấy không ổn, chi bằng mẹ đi cùng con nhé!"

Thời điểm tiễn Lâm Vũ Văn ra khỏi nhà, mẹ Lâm còn do dự không biết có nên đi cùng không, Lâm Vũ Văn vừa thấy thế, vội vàng trấn an: "Mẹ, không phải mẹ nói mấy ngày nay công ty nhiều việc bận, không thể xin nghỉ sao? Con đi có một ngày thôi, còn có thầy Lý đi cùng, ngày mai đã về rồi."

Mẹ Lâm nhớ tới mớ công việc ở công ty, chỉ đành gật đầu: "Con lớn từng này tuổi nhưng chưa từng rời xa gia đình, ngày thường lúc nào cũng mơ mơ màng màng, lần trước mẹ và ba con cuối tuần ra ngoài một chuyến, con lại tự khóa cửa nhốt mình bên ngoài..."

Cuối cùng, Lâm Vũ Văn từ những câu càm ràm của mẹ mình tới nhà ga tập trung với Lý Trung Hải và Mục Lan, lần đầu mẹ Lâm gặp Mục Lan, còn khách sáo chào hỏi, chờ Lâm Vũ Văn lên xe rồi, thông báo Wechat vang lên liên tục.

Mẹ: Đứa nhỏ Mục Lan đẹp trai quá! Em cảm thấy nó còn đẹp trai hơn một vài tiểu thịt tươi đấy!

Mẹ: Nhưng đẹp trai thì đẹp trai, Văn Văn của mẹ phải cầm giữ đấy, thằng bé dù có đẹp trai thế nào con cũng không thể rung động, không thể yêu sớm có biết không? Hiện giờ con đã lên lớp 12 rồi, đây là thời điểm quan trọng nhất!

Mẹ: Chờ con lên đại học rồi thì con muốn sao cũng được, chỉ cần không chậm trễ việc con lên thạc sĩ!

Lâm Vũ Văn đọc tin nhắn bên này, còn chưa biết phải trả lời thế nào, Wechat lại có thông báo, lướt qua xem, liền thấy ba mình cũng gia nhập buổi thảo luận này.

Ba: Văn Văn cố lên, nghe lời mẹ con đi, trở về ba dẫn con đi ăn một bữa!

Vừa nhìn liền biết ba bị mẹ kêu gọi hưởng ứng.

Đây là thời gian nhiều sinh viên về quê, Lý Trung Hải mua vé xe hơi muộn, ba người ngồi cùng xe nhưng lại ở vị trí khác nhau, ban đầu Lý Trung Hải còn nhìn xung quanh xem hai học sinh của mình đã vào chỗ hay chưa, sau đó thấy họ đều say mê chơi điện thoại, bản thân cùng thản nhiên ngồi xem Tik tok.

Mục Lan nhân lúc Lý Trung Hải cúi đầu mà đứng lên, anh xuyên qua dòng người tới bên cạnh Lâm Vũ Văn, sau đó lễ phép hỏi với vị khách vốn đang ngồi với cô: "Xin lỗi, chúng ta có thể đổi vị trí không?"

Ngồi cạnh Lâm Vũ Văn vốn là nữ sinh viên, vốn dĩ định từ chối không cần suy nghĩ, nhưng khoảnh khắc ngẩng đầu lại thấy gương mặt của thiếu niên kia, lập tức im bặt.

Đầu Lâm Vũ Văn vốn dĩ dựa vào cửa sổ xe mơ màng sắp ngủ, nhìn chị gái đỏ mặt đi xa, lại nhìn Mục Lan lặng lẽ ngồi xuống, hạ giọng: "Sao cậu lại ngồi đây?"

"Tôi thấy cậu cứ ngủ gà ngủ gật." Mục Lan mặt không đổi sắc, "Cậu ngủ đi, tới nơi tôi kêu cậu."

Là sợ cô lúc tới nơi luống cuống tay chân sao?

Nhìn sườn mặt sạch sẽ của thiếu niên, trái tim Lâm Vũ Văn đập loạn nhịp, cơn buồn ngủ theo đó cũng bị xua đi không còn sót lại một chút.

Nhưng cô vẫn cảm ơn một câu rồi nhắm mắt lại, sau đó dùng kỹ thuật diễn xuất tệ hại của mình, từng chút từng chút dựa sang bên cạnh.

Động tác của cô vô dùng thong thả, thật giống thực vật thiếu nước dưới ánh mặt trời chói chang, vì quá căng thẳng, hàng lông mi thậm chí run rẩy, khiến hai người ngồi đối diện quả thật không vừa mắt.

Chỉ cần Mục Lan nghiêng đầu sẽ lập tức phát hiện Lâm Vũ Văn đang diễn chỉ vì dựa đầu vào vai anh, nhưng anh cũng đang rất căng thẳng.

Anh sợ bản thân nghiêng đầu nhìn, độ cao của bả vai sẽ mất tự nghiên, cơ bắp cứng đờ khiến lúc Lâm Vũ Văn dựa vào phát hiện anh đang nhìn lén cô.

Hai người cứ như vậy, một người diễn tới vẹo cổ, một người mắt nhìn thẳng, rất lâu sau, lâu đến mức cổ Lâm Vũ Văn đã bắt đầu tê mỏi, lâu đến mức giữa hai người sắp dừng thành hình ảnh, đầu của thiếu nữ mới đυ.ng vào bả vai thiếu niên.

Trái tim treo lơ lửng của hai người ngồi đối diện cũng theo đó rơi xuống đất, rõ ràng không quen biết nhau, lại cảm thấy lo lắng như hai bà mẹ già làm mai cho con trẻ nhà mình vậy!

Trời ạ, cuối cùng cũng thành công!