Chương 14: Con Gấu Trên Qυầи ɭóŧ Của Cậu Rất Đáng Yêu

Lâm Vũ Văn đột nhiên cảm giác hôm qua Mục Lan có thể mặt không cảm xúc mà đưa dươиɠ ѵậŧ vào miệng cô, tố chất tâm lý chắc chắn rất vững.

Tay cô chống bàn thong dong đứng dậy, nội tâm giằng co không ngừng.

"Ngồi thế nào... Tớ, tớ không biết..."

"Đối mặt với tôi." Nói rồi, Mục Lan đứng dậy đi đóng cửa phòng, thời điểm quay đầu nhìn Lâm Vũ Văn đã đỏ mặt ngồi trên bàn.

"Ngồi như thế này sao?"

Đầu cô nổ đùng đùng, tim đập càng nhanh, hai âm thanh va chạm nhau ồn ào đến mức ngay cả giọng của mình cô cũng nghe không rõ lắm.

"Ừ."

Thiếu nữ ngồi trên bàn học phải tách hai chân ra chừa lại chỗ ngồi cho anh, hai chân lơ lửng trên không không biết phải làm thế nào, ánh mắt sợ hãi nhìn anh.

Thật ra Lâm Vũ Văn trông khá ổn, mắt to da trắng, tuy rằng không quá xinh đẹp nhưng lại có gương mặt dễ gần, chỉ tiếc ngày thường điều cô thích làm nhất chính là tự chìm đắm trong thế giới của mình, khiến người ta cảm giác mệt mỏi ỉu xìu trái ngược với ấn tượng về đường nét trên gương mặt cô.

Mục Lan kéo ghế dựa ra ngồi xuống, hai tay nhẹ nhàng nắm lấy đầu gối của thiếu nữ.

"Được rồi." Anh ngước nhìn thiếu nữ đang xấu hổ như con ruồi bay loạn, "Bắt đầu đi."

Giọng điệu nghiêm túc giống như bảo cô bắt đầu biểu diễn. Thời điểm Lâm Vũ Văn vén váy lên, để giảm bớt căng thẳng, ngoài miệng cô vẫn không quên tìm đề tài nói chuyện: "Tay cậu sao lại nóng như vậy... Có phải cậu đang sốt không..."

Sốt? Mục Lan cảm thấy thật buồn cười, nhưng cẩn thận nghĩ lại, quả thật không khác tình hình hiện tại của anh là mấy.

Nhiệt độ trong người anh bắt đầu tăng, độ ấm trên làn da cũng bắt đầu có vấn đề, gió ngoài cửa sổ thỉnh thoảng thổi vào phá lệ nóng rực, cả thế giới giống như chỉ có làn da của Lâm Vũ Văn là lạnh, mà anh nắm chặt đầu gối của cô chẳng qua là bản năng theo đuổi sự thoải mái.

Đùi trắng nõn của thiếu nữ lần nữa hiện ra trước mắt thiếu niên.

"Cậu... Cậu nói gì đi, tới cảm thấy mình sắp thở không nổi nữa!"

Mặt Lâm Vũ Văn đã đỏ bừng, giọng cũng đang run rẩy.

Mục Lan nghẹn hai giây cũng không biết nên nói gì để giúp cô giảm bớt căng thẳng, suy nghĩ chốc lát.

"Con gấu trên qυầи ɭóŧ của cậu rất đáng yêu."

"..." Lâm Vũ Văn muốn khóc: "Đây không phải thẩm mỹ của tớ, là mẹ tớ mua!"

Cô còn chưa giải thích xong, tay thiếu niên đã dừng bên trong đùi cô, Lâm Vũ Văn như điện giật mà run lên, bụng nhỏ muốn tránh đi lại bị ngọn lửa trong lòng bàn tay Mục Lan hòa tan trước, một dòng nước ấm vừa xa lạ vừa quen thuộc từ sâu trong cơ thể cô như kem muốn tan chảy ra ngoài.

Hiện tại Lâm Vũ Văn đã không rảnh đi xem con số trên đầu Mục Lan thay đổi thế nào, cô chỉ muốn che đậy việc bản thân vì vén váy lên trước mặt Mục Lan mà chảy nước.

Nhưng thiếu niên đã nhanh hơn cô, theo đùi cô trượt lên, đầu ngón tay móc vào qυầи ɭóŧ gấu con căng chặt, dọa Lâm Vũ Văn sợ tới mức cả người ngã ra sau.

"Đừng đừng đừng, anh trai, em sai rồi còn không được sao, em không dám nữa!"

Lâm Vũ Văn vội nhận lỗi, nhưng sau eo không biết từ khi nào lại không còn chút sức lực, ngay cả ngồi thẳng cũng khó, chỉ đành gian nan dùng tay chống bàn học.

"Tớ không nên thẹn thùng, không phải, tớ không nên tò mò cậu có thẹn thùng hay không, cậu đại nhân đại lượng, tớ sau này không bao giờ hỏi nữa được không!"

Cô thật sự luống cuồng, miệng nói bậy bạ như cái đuôi chuột bị người nắm lấy. Tay Mục Lan còn nằm trên đùi cô, thoáng theo làn váy vén lên mà đẩy vào giữa, bọc lấy qυầи ɭóŧ gấu con bên trên đã in vệt nước.

Không nên cho rằng như vậy, nhưng lúc này, Mục Lan thật sự cảm thấy hai luồng thịt dưới qυầи ɭóŧ màu trắng thoạt nhìn rất ngon miệng.

Lý trí chỉ còn lại một chút, chờ hoàn hồn, ngón cái của Mục Lan đã ấn lên vệt nước kia.