Chương 12: Lâm Vũ Văn Cảm Thấy Bản Thân Có Thể Thử Một Lần

Lâm Vũ Văn mang cảm xúc trăm mối ngổn ngang về chỗ, nhân lúc tiết tự học còn chưa bắt đầu, cô lướt di động bình ổn tâm trạng một chút, sau đó vào nhóm chat của lớp, liền thấy Uông Đậu gửi ảnh chụp mình và mấy người bạn ở quán BBQ được cấp cứu đưa đi.

Rất thảm.

Cô nhét hết miếng bánh vào miệng, nghĩ đến ngày mai sẽ bắt đầu học bồi dưỡng với Mục Lan, cảm xúc lại lẫn lộn.

Cô là người không có chí tiến thủ lại sợ phiền phức, tuy rằng ở riêng với Mục Lan khá tốt...

Nghĩ đến Mục Lan, ánh mắt của Lâm Vũ Văn lại không chịu khống chế mà nhìn phía anh. Thiếu niên mặc đồng phục cũng rất đẹp mắt, Lâm Vũ Văn vốn định ngắm lâu một chút, kết quả khi nhìn trong đầu lại bắt đầu tự hỏi nửa người trên của Mục Lan liệu có thâm tàng bất lộ như nửa người dưới của anh không.

Mãi đến khi Mục Lan cảm nhận được ánh mắt của cô mà quay đầu nhìn, con số trên đầu cũng lập tức từ 6 tăng đến 33, Lâm Vũ Văn lúc này mới như từ trong mộng tỉnh lại, vội cúi đầu tỏ vẻ đáng thương.

Con số kia rốt cuộc có ý nghĩa gì?

Ban đầu Lâm Vũ Văn cảm thấy nó có lẽ là chỉ số cảm xúc tức giận hoặc mất kiên nhẫn, nhưng vừa rồi khi khẩu giao cho Mục Lan, cô phát hiện con số đó vẫn không ngừng tăng cao, lại cảm thấy phỏng lúc trước của mình có lẽ có chút vấn đề.

Hết tiết tự học buổi tối, Lâm Vũ Văn ngồi xe ba mình chở về nhà, liền nghe mẹ đang nói chuyện điện thoại với Lý Trung Hải, hẳn là chuyện cô tham gia cuộc thi toán, cười đến không khép miệng được.

Cô vội chạy về phòng trước khi mẹ giữ lấy cô cổ vũ một phen, làm xong bài tập về nhà liền lên giường nằm, vốn định đứng từ góc độ của nhân loại mà tự hỏi, kết quả vừa nhắm mắt liền không cẩn thận ngủ mất.

Giữa trưa hôm sau, Lâm Vũ Văn tới siêu thị mini ở cổng trường mua ổ bánh mì chà bông rồi đến lớp học bồi dưỡng, vốn định nhân lúc chưa có ai tới có thể suy nghĩ về chuyện con số, kết quả vừa ngồi xuống, Mục Lan liền tới.

"Cậu tới sớm như vậy sao?"

Lâm Vũ Văn chào hỏi nam thần, lại thấy Mục Lan thản nhiên kéo ghế bên cạnh cô ngồi xuống: "Thầy Lý bảo tôi giảng lại cho cậu mấy đề hôm qua."

Quang minh chính đại, nói có sách mách có chứng.

Lâm Vũ Văn bị gánh nặng học tập đột ngột đè nén, lập tức mất hứng: "Vậy cậu ăn trưa chưa..."

"Chưa ăn, không vội." Lúc nói chuyện, ánh mắt Mục Lan nhìn lướt qua bánh mì vừa bị Lâm Vũ Văn cắn một miếng, lỗ hổng nho nhỏ giống như vừa bị con chuột gặm cắn.

"Vậy cậu có muốn ăn thử bánh mì này không?"

Lâm Vũ Văn đưa ra rồi mới nhớ bản thân vừa cắn một miếng, đồ trong tay đang định rụt về lại bị Mục Lan nhận lấy.

"Được, cảm ơn."

Thiếu niên vô cùng tự nhiên chia đôi bánh mì, để lại phần bị chuột gặm cho bản thân, đưa phần hoàn chỉnh kia cho Lâm Vũ Văn.

Nhìn Mục Lan ăn chỗ mình vừa cắn, Lâm Vũ Văn muốn ngăn cản cũng đã muộn, cô lúng túng cúi đầu, lẩm bẩm: "Chỗ đó tớ cắn rồi..."

Thời điểm thiếu niên nhắm ngay chỗ Lâm Vũ Văn vừa ăn cắn xuống con số trên đầu vẫn rất ổn định, sau một tiếng nhắc nhở của cô lại đột nhiên từ 16 tăng lên 43. Trong đầu Lâm Vũ Văn lập tức lóe lên một suy nghĩ.

Không lẽ là đại diện cho sự thẹn thùng!

Lâm Vũ Văn vốn không có ý xấu cũng không có lá gan ngay lập tức tìm lại chính mình, cô nhìn thoáng qua cửa phòng học, lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khu dạy học này là tòa nhà thực nghiệm, chủ yếu là phòng tin học, phòng tin học cùng phòng thí nghiệm, ngày thường học sinh tới đây không nhiều, càng miễn bàn hiện tại đang là giữa trưa.

Lâm Vũ Văn cảm thấy bản thân có thể thử một lần.