Chương 33: Cho cô ăn côn ŧᏂịŧ quết bơ

Edit by Táoo ~

——————————

"Tuyết Nhi..." Diệp Tiêu Đình nhìn thiếu nữ ngồi trên người mình, hai rặng mây đó trên má cô vẫn chưa rút đi, khuôn mặt tinh xảo câu dẫn nhân tâm, điểm chết người là đôi mắt quyến rũ loé lên ánh sáng giảo hoạt, thoạt nhìn rất động lòng.

"Vừa rồi anh ăn bánh kem ngực rồi, bây giờ bổn tiểu thư cũng muốn nến thử hương vị côn ŧᏂịŧ với bơ."

Nói xong, Tô Mộ Tuyết bắt đầu bận rộn cởi bỏ đai quần vận động của Diệp Tiêu Đình, đẩy quần ngoài và quần trong cậu xuống, côn ŧᏂịŧ sớm đã căng cứng nóng bỏng lập tức nhảy ra. Tô Mộ Tuyết chưa chuẩn bị, trực tiếp bị côn ŧᏂịŧ đập thẳng vào mặt.

"Hừ, đồ xấu xa, dám đánh vào mặt ta!" Tô Mộ Tuyết giả vờ tức giận chọc chọc nó, Diệp Tiêu Đình cũng không còn cách khác.

"Oan uống quá!" Côn ŧᏂịŧ cậu trở nên như vậy không phải vì cô ban tặng sao?

Tô Mộ Tuyết cũng không quan tâm, học theo cậu quết bơ lên trên côn ŧᏂịŧ.

Côn ŧᏂịŧ hồng phấn, qυყ đầυ cũng ngập bơ, thoạt nhìn giống cây nấm... rất đáng yêu.

Tô Mộ Tuyết cười xấu xa, cúi xuống hôn, nắm lấy côn ŧᏂịŧ nhẹ nhàng liếʍ một cái, cô liếʍ rất chậm, đầu lưỡi liếʍ từ dưới lên trên, cuối cùng ở trên qυყ đầυ nhẹ nhàng mυ"ŧ vào.

Trước kia xem phim cấm vẫn luôn muốn thử ăn nó một lần xem cảm giác thế nào, bây giờ Tô Mộ Tuyết mới hiểu được tại sao phụ nữ ăn thịt bổng lại sung sướиɠ như vậy, thật ra không phải vì thoải mái, mà phản ứng của người đàn ông khiến họ có cảm giác thành tựu?

Giống như cô bây giờ vậy.

Trong miệng không ngừng phun nuốt côn ŧᏂịŧ thô to, quai hàm có chút tê mỏi nhưng nhìn Diệp Tiêu Đình cắn môi thoải mái cau mày, chủ động đưa côn ŧᏂịŧ vào miệng mình làm cô thấy có chút thành tựu. Ngày thường làʍ t̠ìиɦ, trên cơ bản đều là Diệp Tiêu Đình chủ động, nhưng mà bây giờ cô có cảm giác bản thân nắm thế chủ động, như giờ phút này vậy...

Côn ŧᏂịŧ Diệp Tiêu Đình trong miệng Tô Mộ Tuyết trướng đến không thể tưởng tượng nổi, cậu ngồi dậy nhìn thiếu nữ đang nuốt côn ŧᏂịŧ vào trong miệng phía dưới. Trước kia cậu cũng không dám tưởng tượng ra hình ảnh như vậy, cô là người kiêu ngạo, muốn cô mở miệng ngậm đồ vật đó của đàn ông, quả thực là quá bẩn đối với cô.

Nhưng bây giờ cô lại chủ động khẩu giao vì cậu?! Đôi môi hồng nhuận bao lấy côn ŧᏂịŧ của mình liếʍ láp, dáng vẻ đó có bao nhiêu mất hồn chứ? Thị giác và xúc giác của Diệp Tiêu Đình song song chịu kí©h thí©ɧ, cậu chỉ cảm thấy máu trong cơ thể dồn tới nơi kia, loại cảm giác ngứa ngáy này khiến qυყ đầυ căng trướng, giây tiếp theo như muốn nổ tung...

Lúc này, động tác Tô Mộ Tuyết đột nhiên ngừng lại.

Cô cảm nhận được côn ŧᏂịŧ trong miệng cứng như sắt, nhiệt độ ngày càng cao, biết cậu muốn bắn tinh, đùa dai mà ngừng lại, nhìn thiếu niên trầm luân trong bể du͙© vọиɠ, "Có phải nhà ngươi muốn bắn không? Hừ, bổn tiểu thư không cho ngươi bắn!"

Diệp Tiêu Đình bị loại cảm giác muốn bắn lại không được làm cho nghẹn khuất, nhìn đôi mắt của cô đến phát hoả, cô nhóc này, lần này cô thật sự chơi với lửa rồi!

Tô Mộ Tuyết không biết, vẫn như cũ thong thả liếʍ côn ŧᏂịŧ, cố ý tránh đi nơi mẫn cảm của Diệp Tiêu Đình, cảm giác gãi ngứa không đúng chỗ này khiến Diệp Tiêu Đình vò đầu bứt tai.

Khoé miệng Tô Mộ Tuyết dính bơ, dáng vẻ nghịch ngợm đầy ý cười, cảm giác nắm giữ quyền chủ động thật tốt.

Bỗng nhiên, cảm giác trên đầu đổ xuống một cái bóng, ngẩng đầu dậy đã thấy Diệp Tiêu Đình ngồi dậy.

"Anh muốn làm gì?" Đôi mắt Tô Mộ Tuyết ngập nước, xuân sóng dập dềnh, Diệp Tiêu Đình nhìn đến bên dưới nảy lên một cái, cậu thật sự không nhịn được, xoay người lại đoạt quyền chủ đạo.

"A a ~" Tô Mộ Tuyết kêu lên sợ hãi, bị cậu ôm lên đè dưới thân không thể nhúc nhích, "Diệp Tiêu Đình, anh mau thả em ra ~ nếu không, nếu không em... không cho anh...!"

Nghe giọng nói mềm mại ái muội không có một chút ý tứ uy hϊếp, Diệp Tiêu Đình càng thêm huyết mạch phun trào, áp chế hai chân Tô Mộ Tuyết, côn ŧᏂịŧ to dài nóng bỏng cọ lên âʍ ɦộ ướŧ áŧ.

"Không cho anh làm gì?" Diệp Tiêu Đình cười rộ, nhẹ nhàng hôn môi cô, liếʍ bơ trên khoé miệng cô, thật ngọt.

"Hừ!" Tô Mộ Tuyết thấy khí thế đã mất cũng không phản kháng, nhưng mà tính cách kiêu ngạo vẫn làm miệng cô không nhận thua, "Không cho anh cắm vào!"

Diệp Tiêu Đình cười càng tươi, ánh mắt xấu xa nhìn xuống bên dưới, qυầи ɭóŧ đáng thương dễ dàng bị cởi ra, giờ phút này hạ thân hai người không hề che đậy dán sát bên nhau.

Côn ŧᏂịŧ thô to nóng bỏng nhảy lên muốn đi vào bên trong, da^ʍ thuỷ vì lần cọ xát mà chảy ra càng nhiều, tiếng nước chảy kí©h thí©ɧ Tô Mộ Tuyết tiêu tan chút lý trí còn tồn tại.

"Không cho sao? Tuyết Nhi, miệng nhỏ phía dưới của em cũng không nói vậy."

Giọng nói khàn khàn quyến rũ, ngón tau thon dài không chút suy nghĩ đẩy hai cánh môi âʍ ɦộ, nhẹ nhàng xoa nắn đánh vòng ở nơi đã ướt đẫm. Nghe tiếng thở dốc của xô, ý cười bên môi Diệp Tiêu Đình càng đậm hơn, cố tình không cắm ngón tay vào trong. Cảm giác muốn bắn tinh vừa nãy đã bị cậu áp chế xuống, tư vị đó thực sự không dễ chịu, cậu muốn cho nha đầu dưới thân một chút giáo huấn.

"Tiêu Đình..." Tô Mộ Tuyết bị trêu chọc, sớm đã mở rộng hai chân, lại không đợi được động tác tiếp theo. Ngón tay Diệp Tiêu Đình giống như trò đùa, làm dâʍ ɖị©ɧ chảy dài nhưng cố tình không đi vào.

Cả người Tô Mộ Tuyết bây giờ đã nóng lên, khát vọng trong cơ thể bành trướng, chỉ có côn ŧᏂịŧ của cậu tiến vào lấp đầy mới có thể được an ủi.

... Ngón tay thôi cũng được mà ~

"Tuyết Nhi sao vậy?"

"Tiến... ha ~ tiến vào đi..."

Vẻ mặt Diệp Tiêu Đình vô tội, "Nhưng mà chính Tuyết Nhi vừa nói là không cho mà." Cậu khẽ nhíu mày, đôi con ngươi trong trẻo toả sáng như ánh sao trời, giống như người chịu ấm ức là mình vậy.

"Diệp Tiêu Đình!" Tô Mộ Tuyết biết cậu trả thù mình, lúc này đã hối hận cực kì, cô đúng là tìm đường chết mà, bây giờ phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình.

Ngữ khí cô mềm mại, mang theo nữ tính kiều nhu, "Tiêu Đình, là em sai rồi... anh, anh tiến vào được không?"

Diệp Tiêu Đình vẫn không hài lòng, bủn xỉn cắm một ngón tay vào trong, cũng không cắm sâu, "Hả, ý em là vậy sao?"

Ngón tay cậu chuyển động bên trong, đẩy ra nếp uốn, nhưng rất nhanh đã dừng lại không đi tiếp, "Như này có thoải mái không?"

Tiểu huyệt Tô Mộ Tuyết càng nóng, thu hồi lời nói trong lòng lúc nãy, ai bảo ngón tay cũng được vậy?

Bây giờ ngón tay cậu trong cơ thể xoa nắn, hoàn toàn không có tác dụng, Tô Mộ Tuyết vặn vẹo thân mình đưa eo tới giữa hai chân cậu, không tiếng động nói ra khát vọng với nơi sừng sững kia.

Cuối cùng, Diệp Tiêu Đình lương thiện, lại cắm thêm ngón tay thứ hai, cũng đi vào sâu hơn, Tô Mộ Tuyết mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.

Trong miệng phát ra âm thanh ê ê a a, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đôi mắt lây nhiễm tìиɧ ɖu͙©, khoé mắt đã có nước mắt, dáng vẻ như tiểu sơn dương lạc đường.

"Tuyết Nhi chỉ thích đâm vào như vậy thôi sao..." Diệp Tiêu Đình nói, động tác trên tay không ngừng, ngón tay ra vào âʍ đa͙σ ấm nóng, một tay khác cũng không nhàn rỗi nắm lấy nhũ thịt đẫy đà, trên dưới trái phải chậm rãi xoa nắn. Lòng bàn tay cọ xát nhũ hoa mẫn cảm, đã sưng huyết căng cứng.

"Tuyết Nhi thật chặt, cắn lấy ngón tay của anh không buông." Diệp Tiêu Đình cúi đầu liếʍ láp một bên ngực, một bên thả chậm tốc độ bên dưới. Nhưng mà cậu đã quen thuộc với cơ thể cô, mỗi lần cắm vào đều cố ý chạm tới điểm G của cô, khiến Tô Mộ Tuyết kịch liệt run rẩy.

Rất nhanh, Diệp Tiêu Đình cảm thấy thiếu nữ dưới thân cả người căng thẳng, từ đầu tới chân không chỗ nào thả lỏng, cả người hồng nhạt mê người, tay bắt lấy hư không, khuỷu tay chống nệm, rõ ràng là muốn cao trào.

"Tuyết Nhi muốn phun da^ʍ thuỷ sao?"

"Không... không phải..."

Còn bướng bỉnh? Diệp Tiêu Đình lắc đầu, xem ra tính cách hiếu thắng đã ăn sâu vào trong máu cô.

"Còn muốn gạt anh, bên dưới nóng bỏng như vậy, rõ ràng là muốn cao trào!" Diệp Tiêu Đình há miệng ngậm lấy đầu ngực, nhũ hoa bị hàm răng cứng rắn vuốt ve có chút đau nhưng vẫn rất thoải mái.

Ngữ khí Tô Mộ Tuyết mềm xuống, thực sự cô đã không chịu được, thân thể như sắp nổ tung, "Còn... còn không phải vì anh sờ em sao?"

"Anh sờ em thoải mái nên em muốn cao trào?"

"Ừm..." Tay Tô Mộ Tuyết chống đỡ miệng, hôm nay là sinh nhật cũng không thể cho cô chút mặt mũi sao?

"Vậy em nói xem nơi nào thoải mái?" Diệp Tiêu Đình thuận theo không tha.

Người xấu xa! Chính là... muốn anh.

"Miệng bị anh hôn thoải mái, ngực bị anh liếʍ thoải mái... Còn cả, tiểu huyệt bị ngón tay anh cắm thoải mái..."

Tô Mộ Tuyết nói xong, ánh mắt cầu cứu nhìn về Diệp Tiêu Đình như nói, "Mau lên, mau cắm côn ŧᏂịŧ vào.

Diệp Tiêu Đình lại làm như không thấy, "Rồi sao?"

Tô Mộ Tuyết cắn môi, tên tiểu tử này, hôm nay có bản lĩnh rồi đúng không?! Nhưng... trừ dựa vào cậu, một chút biện pháp cô cũng không có.

"Muốn... côn ŧᏂịŧ anh cắm vào, đâm vào tiểu huyệt của em... Hung hăng thao em, chơi em... Muốn tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào trong tử ©υиɠ... muốn hạt giống của anh rót tràn đầy... a!"

Ban đầu có chút ngại ngùng, nhưng càng nói, giọng của cô càng to, Tô Mộ Tuyết chìm đắm trong bể tìиɧ ɖu͙© đã không suy nghĩ được gì nhiều. Cô vẫn muốn nói tiếp nhưng vẫn bị Diệp Tiêu Đình bưng kín miệng.

"Không cần kêu lớn tiếng như vậy." Diệp Tiêu Đình dán môi bên tai cô nhẹ nhàng liếʍ láp.

Tô Mộ Tuyết mơ màng suy nghĩ, tên nhóc này cũng sợ bị người khác nghe thấy à?

"Em kêu dễ nghe như vậy, muốn câu dẫn người khác sao?"

Cô thu hồi lời nói vừa nãy, tên nhóc này căn bản sẽ không để ý chút liêm sỉ nào cả!!!