Chương 31: Sinh nhật bị em trai chơi tiểu huyệt đến cao trào trên đường

Edit by Táoo ~

——————————

Đội bóng rổ tập luyện xong là 8h tối, Diệp Tiêu Đình lần này hiểu rõ, tập xong trực tiệp chạy tới cửa sau sân vận động, tránh mấy nữ sinh kia chặn đường.

Trên đường về nhà, theo thường lệ cậu đi tới cửa hàng tiện lợi mua pudding xoài, đã một tuần trôi qua, mỗi ngày cậu đều mua đồ ăn vặt bồi tội với Tô Mộ Tuyết. Nhưng mà hình như cô không nguôi giận, vẫn không nóng không lạnh với cậu.

"Thật ra, tên kia trong lòng chị quan trọng vậy sao?" Cậu đá văng viên đá bên chân.

Tuy rằng bản thân có chút quá mức, nhưng mà... cô rõ ràng cũng hưởng thụ, giận dỗi lâu như vậy.

Không phải cô nói chỉ là cấp trên ở công ty thực tập thôi sao? Cũng không phải bạn trai, nghe được cô làm loại chuyện này thì sao chứ? Đều là người trưởng thành, sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© không phải chuyện thường tình sao? Chẳng lẽ muốn trở thành nhân viên chính thức của công ty bọn họ thì không được liên quan tới sắc giới sao? Còn không phải bạn trai!!!

Không đúng, bạn trai... cô từng nói mình có bạn trai, chẳng lẽ là anh ta...

Nghĩ tới đây, lời nào cũng không thể nói.

Khó trách người kia sẽ đưa cô về nhà, muộn như vậy còn gọi điện thoại...

Nam nhân kia tuấn tú lịch sự, trong lòng Diệp Tiêu Đình không thoải mái, bản thân cậu thất bại rồi sao?

Suy nghĩ xong cũng về tới nhà, không biết cô đã về chưa?

Giọng nói của Tô Mộ Tuyết truyền tới, "Hôm nay cũng cảm ơn anh đã đưa em về, nhưng tuần sau em đã không cần tăng ca, cũng không phải làm phiền anh nữa." Nghe được ta tâm trạng cô khá tốt.

Diệp Tiêu Đình theo bản năng trốn vào góc không ra ngoài.

Trời đã bắt đầu lạnh, Tô Mộ Tuyết khoác một chiếc áo vest màu xám bên ngoài, váy công sở bó sát làm dáng người hoàn mỹ như ẩn như hiện, thoạt nhìn dáng vẻ phụ nữ hoàn hảo, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo kia nữa, quả thật chính là vưu vật nhân gian.

"Ai nha, anh còn có chút tiếc nuối, về sau không thể kiếm cớ đưa em về nữa."

Bên người Tô Mộ Tuyết là người đợt trước, tây trang cắt may khéo léo, dáng người cao lớn đĩnh đạc, dưới ánh sáng đèn đường, khuôn mặt dần rõ ràng, anh tuấn bất phàm, phía sau vẫn là chiếc BMW kia...

Ha ha, trong lòng Diệp Tiêu Đình cười khổ, cậu sao có thể so với người ta chứ?

"Học trưởng, không cần trêu em như vậy." Tô Mộ Tuyết có chút xấu hổ, thật ra cô biết Hạ Thời Phong đối với mình khác biệt, chỉ là cô không biết nên đáp lại thế nào, cũng chưa rõ suy nghĩ của bản thân.

Hạ Thời Phong đã quen với việc cô trốn tránh, cũng không tức giận, "Phải rồi, bạn anh có tặng anh hai vé xem nhạc kịch Vienna của đoàn nhạc thánh âm, chỗ ngồi VIP, em có thời gian đi cùng anh không?"

"Đoàn nhạc thánh âm!!!" Đôi mắt Tô Mộ Tuyết toả sáng, đây là ban nhạc cô thích nhất, rất ít khi tới Trung Quốc biểu diễn, mỗi lần mở bán vé đều không kịp mua, giá cao tận trời. Vậy nên dù rất thích nhưng cô cũng chưa từng đi xem bao giờ. Lần này Hạ Thời Phong không chỉ có vé, còn là vé VIP nữa, cũng may mắn quá rồi!

"Em có thời gian, học trưởng, em vô cùng thích!" Cô vui vẻ đồng ý, bất chợt nghĩ tới cái gì, "Tấm vé này hẳn là rất đắt... em..." Nửa ngày sau cũng không biết nói gì, tấm vé quý giá như vậy, theo lý là nên trả tiền cho Hạ Thời Phong, nhưng một ông chủ lớn còn để ý chút tiền đó sao?

Hạ Thời Phong nhìn ra cô do dự, nở nụ cười thoải mái, "Ha ha, anh từng đọc tư liệu của em, thứ bảy là sinh nhật em, coi như đây là quà sinh nhật đi!"

Trong một góc tối tắm, Diệp Tiêu Đình nắm tay thành nắm đấm. Tên này cũng thật giảo hoạt, đoàn nhạc thánh âm, còn là quà sinh nhật?! Căn bản là dụ dỗ cô trải qua sinh nhật cùng anh ta mà!

Nghe không nổi nữa, Diệp Tiêu Đình xoay người bước đi, không muốn nghe hai người họ nói chuyện yêu đương nữa, đối với cậu mà nói, quá mức tàn nhẫn!

"Hả... sinh nhật?" Tô Mộ Tuyết được nhắc nhở mới nhớ tới ba ngày nữa là sinh nhật mình, trước đây đều ở bên gia đình, năm nay... tuy rằng bố mẹ ở nhà, nhưng không phải còn Diệp Tiêu Đình sao? Bây giờ cô đi với người khác, Tiêu Đình biết làm sao bây giờ?

Trước mắt hiện lên dáng vẻ em trai cô đơn ngồi bên bánh kem, Tô Mộ Tuyết lắc đầu, "Ngại quá, học trưởng. Chắc em không đi được, em hi vọng trải qua sinh nhật bên người nhà."

Hạ Thời Phong nhướn mày, "Theo anh được biết thì bố mẹ em đi công tác, đều không ở nhà..."

"Em trai em ở nhà." Tô Mộ Tuyết ngắt lời, "Em muốn ăn sinh nhật cùng em trai, nó nhất định sẽ chuẩn bị cho em nhiều đồ ngon."

*

Buổi tối thứ bảy.

Tô Mộ Tuyết ngồi một mình ở Pizza Hut, dùng nĩa chọc chọc mì Ý.

"Diệp Tiêu Đình đáng ghét, Diệp Tiêu Đình xấu xa! Không nhớ rõ hôm nay sinh nhật mình! Đồ không có lương tâm!" Tô Mộ Tuyết bĩu môi, ấm ức dựa vào cửa sổ.

Buổi chiều nhận được tin nhắn của cậu, nói hôm nay đội bóng tập luyện, không về nhà ăn cơm, bảo cô tự giải quyết bữa tối của mình.

Tên kia không nhớ rõ hôm nay là ngày nào! Lại còn khiến cô nhịn đau từ chối lời mời của Hạ Thời Phong, còn dõng dạc nói em trai sẽ chuẩn bị nhiều đồ ngon cho mình...

Thật là tự mình đa tình...

Tô Mộ Tuyết chép miệng, càng nghĩ càng ấm ức, nước mắt không khống chế được rơi xuống

"Tiểu thư, cô không sao chứ?" Nhân viên có ý tốt tới hỏi.

Tô Mộ Tuyết ngẩng đầu cười khổ, "Tôi không sao, cảm ơn."

Ở đâu không sao chứ? Cô khóc đến chua xót, đôi mắt rưng rưng khiến ai nhìn thấy cũng đau lòng. Một cô gái xinh đẹp, còn ăn cơm một mình rất đáng chú ý. Không có người đàn ông nào trong quán không quay lại nhìn cô vài lần. Lúc này cô vừa ngẩng đầu, đôi mắt rưng rưng, nước mắt hoa lê đái vũ.

Thiếu nữ rơi nước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên thấy một bóng người quen thuộc lướt qua, dáng vẻ cao lớn như hạc trong bầy gà, dung nhan tuấn mỹ, nữ sinh nào lướt qua cũng phải liếc nhìn.

Không phải nói tập luyện tới khuya sao?! Không phải nói không có thời gian về nhà ăn cơm sao?! Sao lại xuất hiện ở đây?!

Tô Mộ Tuyết lau nước mắt, gì cũng không nghĩ xông ra ngoài.

Trên đường cái phồn hoa, ánh đèn rực rỡ mới lên, thiếu nữ xinh đẹp khóc như mưa, đối diện cô là thiếu niên tuấn mỹ tay chân luống cuống xách theo bánh sinh nhật.

"Chị, sao chị lại ở đây?" Diệp Tiêu Đình kinh ngạc, "Không phải chị đi xem ca nhạc sao?"

Cô khóc thương tâm, đôi mắt đỏ hoe khiến cậu đau lòng, Diệp Tiêu Đình bước nhanh tới lau nước mắt cho cô, "Có phải cái tên Hạ Thời Phong kia bắt nạt chị không? Đi, em giúp chị dạy dỗ anh ta!"

"Hu hu hu!" Tô Mộ Tuyết lắc đầu, khóc càng thương tâm.

Xung quanh dần vây không ít người, một đám chỉ trỏ, ánh mắt như cho rằng Diệp Tiêu Đình bắt nạt con gái nhà người ta, cậu nhanh chóng lôi kéo Tô Mộ Tuyết đột phá vòng vây.

Trong hẻm nhỏ, hai người trầm mặc, ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng thiếu nữ nức nở.

"Chị rốt cuộc bị sao vậy? Nói cho em nghe được không?"

Diệp Tiêu Đình hoảng sợ, chị cậu không phải người thích khóc, dáng vẻ thương tâm như hôm nay cậu chưa thấy bao giờ.

Tô Mộ Tuyết hít sâu vài lần mới có thể nói chuyện, giọng nói ấm ức, "Hôm nay là sinh nhật chị, chị muốn đón sinh nhật với em nên đoàn nhạc thánh âm cũng không xem, vậy mà em... Hu hu, em đã quên hôm nay là sinh nhật chị, còn nói dối là đi tập luyện, căn bản là không đặt chị trong lòng, Diệp Tiêu Đình em là cái đồ đáng ghét!!!"

Sau khi nói ra trong lòng mới dễ chịu một chút, Tô Mộ Tuyết vốn dĩ không phải người chịu được ấm ức, đôi mắt to hồng hồng, Diệp Tiêu Đình áy náy không thôi.

Thì ra là vậy... chính cậu hiểu lầm cô, còn tưởng rằng cô muốn đi cùng người đàn ông kia, cho nên giả bộ như hôm nay có việc. Kết quả, không nhịn được tới trung tâm thành phố, vào một tiệm bánh nổi tiếng mua bánh sinh nhật cho cô.

"Chị, em không quên sinh nhật của chị..." Diệp Tiêu Đình nói xong, giơ bánh kem trong tay lên, "Chị xem, đây là bánh em mua cho chị, muốn đợi chị đi xem ca nhạc rồi về ăn."

Tô Mộ Tuyết nghe xong khóc càng lớn,"Hu hu hu... đáng ghét... còn gạt chị..." Cô đấm vào l*иg ngực Diệp Tiêu Đình, lại giống như kẹo bông, đánh trúng ngọt ngào trong lòng Diệp Tiêu Đình, xem ra trong lòng cô, cậu vẫn rất quan trọng.

Cậu nắm lấy tay cô đặt trong ngực dỗ dành, "Được rồi, Tiểu Tuyết đừng khóc, là em không tốt, đều do em, em là trứng thối, em giúp chị đánh." Nói xong, kéo tay cô đánh lên l*иg ngực.

"Không được đánh!" Tô Mộ Tuyết ôm lấy tay cậu, nước mắt vẫn treo trên mặt, "Đánh hỏng rồi chị không tha cho em đâu!"

Diệp Tiêu Đình nhìn thiếu nữ trước mắt, không hề đùa giỡn, nắm chặt tay cô, trên mặt nghiêm túc, "Vì sao chị không đi xem ca nhạc?"

"Còn không phải vì... em sao..." Tô Mộ Tuyết cúi đầu, bên tai nóng bừng.

"Vì sao chị nghĩ em không nhớ sinh nhật chị thì khóc thương tâm như thế?"

"..." Tô Mộ Tuyết trầm mặc, cô cũng không biết vì sao, lúc ấy chỉ cảm thấy ấm ức vô cùng, nước mắt không tự chủ rơi xuống, sao có thời gian suy nghĩ vì sao chứ?

"Chị..." Sau một hồi yên tĩnh, Diệp Tiêu Đình hít sâu vài hơi, cuối cùng mở miệng, "Tô Mộ Tuyết, anh thích em, anh yêu em, làm bạn gái anh có được không?"

Tỏ tình bất thình lình khiến cho Tô Mộ Tuyết ngây ngốc, đối diện là đôi mắt nghiêm túc của thiếu niên, ẩn sâu trong đó còn có thứ gọi là thâm tình.

"Lúc anh cho rằng em muốn cùng đi ăn sinh nhật với người kia đau lòng muốn chết, còn tưởng rằng em hoàn toàn bị người khác đoạt mất, cứ vậy trở thành bạn gái của người khác, mà anh, chỉ có thể đứng từ xa nhìn em, làm em trai ngoan của em mà thôi..."

Diệp Tiêu Đình ôm Tô Mộ Tuyết vào lòng, dán môi lên tai cô, ngữ khí thâm tình mà ôn nhu, "Nhưng mà, mặc kệ anh đang làm gì, đi học cũng vậy, tập luyện cũng vậy, trong đầu đều là hình bóng của em. Nụ cười của em, nước mắt của em, sự ấm ức của em, kiêu ngạo của em, thậm chí từng nụ cười nhạt của em đối với anh, anh đều muốn trân trọng..."

"Tiêu Đình..." Tô Mộ Tuyết ngẩng đầu, đèn đường soi chiếu dáng vẻ đàn ông của Diệp Tiêu Đình, mà lời nói của cậu lại mềm mại dịu dàng, lay động tới trái tim của cô.

Cô không phải cũng vậy sao? Ngày thường sẽ nghĩ tới dáng vẻ cậu đợi mình ở nhà, nghĩ tới cậu làm chuyện hoang đường với mình nhưng không có cách ngăn cản.

Thậm chí, một Hạ Thời Phong ưu tú nhiều lần biểu lộ tình yêu, cô cũng coi như không hiểu, vì sao chứ? Ban đầu cô cũng không rõ, nhưng giờ phút này Diệp Tiêu Đình thổ lộ tâm tình đã giúp cô có câu trả lời. Không đồng ý với Hạ Thời Phong, chẳng phải do trái tim cô đã có người nào đó rồi sao? Cuối cùng cũng không thể chấp nhận được ai khác.

"Tuyết Nhi, anh có thể gọi em vậy không?" Diệp Tiêu Đình nâng cằm cô lên, để cô đối mặt với mình."

"Ừm."

"Làm bạn gái anh được không?" Diệp Tiêu Đình hỏi lại, đây là cơ hội cuối cùng cậu tự cho mình. Nếu cô gật đầu, tương lai dù có gian nan hiểm trở, cậu cũng không chút do dự che mưa chắn gió giúp cô. Nhưng nếu cô không đồng ý...

Không muốn cậu nghĩ nhiều, Tô Mộ Tuyết nhắm mắt, đôi môi nhẹ nhàng hôn lên, đôi môi mềm mại ấm áp đặt lên đôi môi hơi lạnh của Diệp Tiêu Đình.

Một nụ hôn mềm mại giờ phút này lại trở thành câu trả lời quan trọng nhất.

Diệp Tiêu Đình vui sướиɠ, một tay ôm chặt eo cô, một tay nâng gáy cô lên, mạnh mẽ hôn xuống.

"Tuyết Nhi..." Cậu dùng đầu lưỡi cạy mở khớp hàm, linh hoạt tiếng vào trong khoang miệng thiếu nữ, hấp thu hết hương vị ngọt ngào trong miệng cô.

Lưỡi và lưỡi giao triền bên nhau, trao đổi nước bọt cũng như trao đổi trái tim.

Một nụ hôn sâu dài, hai người đã cháy lên du͙© vọиɠ, hạ thể dán chặt, hận không thể tại đây mà cùng đối phương kết hợp.

"Không được... ở đây sẽ bị người khác nhìn thấy..." Tô Mộ Tuyết còn sót lại lý trí nắm chặt bàn tay định chui vào trong váy.

"Nhưng mà anh chờ không kịp." Chân Diệp Tiêu Đình chen vào giữa hai chân cô, dùng sức tách sang hai bên, cả người ngồi xổm xuống, trực tiếp chui vào bên trong làn váy.

Hôm nay Tô Mộ Tuyết mặc váy dài, mái tóc đen nhánh xoã trên vai, khuôn mặt tinh xảo không trang điểm, thoạt nhìn như tinh linh rơi xuống trần gian.

Nhưng mà tinh linh thánh khiết này, giờ phút này đang cùng em trai, cũng chính là người yêu làm trò phóng đãng trong một hẻm nhỏ bên đường lớn.

Diệp Tiêu Đình vén qυầи ɭóŧ Tô Mộ Tuyết sang một bên, tiểu huyệt vì cái hôn nồng nhiệt vừa nãy đã ướt đẫm. Cậu há miệng ngậm lấy huyệt thịt hồng phấn, trằn trọc liếʍ láp, đầu lưỡi thăm dò vào tiểu huyết khăng khít, bắt chước động tác côn ŧᏂịŧ thọc vào rút ra.

Thiếu nữ kẹp chặt gai chân, chỉ cảm thấy kɧoáı ©ảʍ tê dại từ chân truyền lên tới da đầu, "A ~ a ~ " Tô Mộ Tuyết rêи ɾỉ, dựa vào trên tường vặn vẹo, phối hợp với sự tấn công của cậu.

"Chị, da^ʍ thuỷ uống rất ngon, tiểu huyệt ăn cũng ngon." Đầu lưỡi Diệp Tiêu Đình liếʍ láp âm đế, viên đậu nhỏ sớm đã sưng đỏ.

"Ưʍ..." Tô Mộ Tuyết kiều suyễn kêu lên, quá thoải mái, thoải mái đến mức cô có cảm giác muốn tiểu ra, cô biết mình sắp đạt cao trào.

Diệp Tiêu Đình cũng hiểu rõ, ngón tay cũng ra vào tiểu huyệt, âm đế trong miệng cũng run lên. Đầu lưỡi dần liếʍ tới nơi mẫn cảm nhất, cuối cùng, toàn thân thiếu nữ run rẩy, da^ʍ thuỷ giàn giụa trào ra.

Tô Mộ Tuyết cao trào, cứ vậy ở hẻm nhỏ phố xá náo động bị đầu lưỡi Diệp Tiêu Đình làm cho cao trào.

Khuôn mặt cô đỏ bừng, mật nước chảy tới mắt cá chân, Diệp Tiêu Đình đã đứng dậy nhưng tay vẫn cắm tới cắm lui trong tiểu huyệt, khiến cho cả người thiếu nữ mềm như bông dựa vào lòng mình, trong hẻm nhỏ yên tĩnh, có thể nghe rõ tiếng nước da^ʍ mĩ.

"Tiểu tử vừa lôi kéo cô gái nhỏ đến đây đi đâu rồi?" Giọng của một phụ nữ trung niên cách đó không xa.

"Mẹ, con thấy họ đi hướng này." Trả lời bà là giọng nữ trê tuổi, ước chừng là học sinh trung học.

"Ai nha, vừa rồi mẹ muốn can thiệp con lại bảo không có việc gì. Tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, nếu như bị cướp sắc..."

"Mẹ, nam sinh kia cũng rất đẹp trai mà, con cũng sợ anh ấy bị cướp sắc, nói không chừng hai người họ là tình nhân cãi nhau, mẹ đi theo đoán mò cái gì chứ?"

Đối thoại này rơi vào tai hai người trong hẻm, cả hai sửng sốt, động tác trong tay cũng dừng lại. Bác gái kia vẫn đang đi tới, nghe âm thanh rất nhanh sẽ tới đây.

Nhanh chóng sửa sang lại quần áo, hai người liếc nhau ăn ý cười cười, nắm tay nhau ra ngoài. Trên cơ bản là Diệp Tiêu Đình đỡ Tô Mộ Tuyết, cô vừa trải qua cao trào, cả người mềm nhũn còn dư âm của đợt cao trào.

"Hai người..."

Vừa ra ngoài lập tức chạm mặt bác gái kia.

"Bác gái, cảm ơn bác, đây là em trai cháu, chỉ là chị em cãi nhau, không có việc gì, bác không cần lo lắng."

Tô Mộ Tuyết cười nói, tuy rằng đôi mắt còn đỏ nhưng trên mặt đã nở nụ cười, có thể nhìn ra tâm tình đã khôi phục lại.

"Vậy thì tốt rồi." Bác gái lúc này mới yên tâm kéo con gái mặc đồng phục rời đi.

"Mẹ, mẹ cũng sinh cho con em trai đẹp như vậy đi." Nữ sinh kia nhìn thấy Diệp Tiêu Đình mặt đã đỏ, mỗi bước đi đều lưu luyến bị mẹ lôi đi.

"Ha ha." Tô Mộ Tuyết che miệng cười rộ, "Diệp Tiêu Đình, gương mặt này của anh cũng mê hoặc không ít người đó."

Một bàn tay Diệp Tiêu Đình cầm bánh kem, một tay khác sờ lấy mông cô, "Người khác anh mặc kệ, dù sao chỉ có Tô Mộ Tuyết em, anh mới muốn mê hoặc cả đời này." Nói xong lại nâng cằm thiếu nữ lên nhẹ nhàng hôn một cái.

Du͙© vọиɠ trong người còn chưa tiêu tán, một nụ hôn này như mồi lửa càng thêm mãnh liệt.

Diệp Tiêu Đình ôm lấy eo cô, môi dán bên tai cô, giọng nói mị hoặc trầm thấp, "Tuyết Nhi, anh không nhịn được nữa, rất muốn em..."

Từ nội thành về nhà, tính cả đợi xe cũng mất nửa giờ, hai bọn họ sao có thể chờ nổi?

Vì thế...

Ánh mắt bọn họ hướng tới khách sạn cách đó không xa.