Chương 27: Lau người cho em trai sinh bệnh

Edit by Táoo ~

——————————

Du lịch lữ hành cả gia đình kết thúc, hai vị phụ huynh tiếp tục đi công tác đến nơi làm việc của bố Diệp, còn Diệp Tiêu Đình và Tô Mộ Tuyết tất nhiên là quay về nhà.

Chưa tới mấy ngày nữa là khai giảng, Diệp Tiêu Đình vinh quang đổ bệnh.

"Hắt xì!" Cậu ngồi trên giường, trong tay cầm nhiệt kế: 38,5 độ. Bảo sao mấy hôm nay cảm thấy trong người không thoải mái, thì ra là bị ốm.

Nghĩ tới hôm cậu và Tô Mộ Tuyết làʍ t̠ìиɦ ở khách sạn trên núi, đêm đó còn ngủ một giấc mà không chăn không quần áo... thôi, coi như xứng đáng.

Dù sao cũng do bản thân không nhịn được đè cô xuống làm, nhưng nha đầu kia cũng thực sự không có chút cảnh giác nào cả! Trong đầu hiện lên dáng vẻ cô say rượu buồn ngủ đòi ôm ấp, trong lòng Diệp Tiêu Đình mềm nhũn.

"Haizz, thôi không nghĩ nữa, ngủ một giấc đã." Cậu nằm xuống bọc kín chăn, từ nhỏ đã thế, cứ ốm là bọc chăn đổ mồ hôi sẽ đỡ hơn nhiều.

Mơ màng chợp mắt, Diệp Tiêu Đình còn đang nghĩ tới chuyện của Tô Mộ Tuyết, nghĩ tới tửu lượng cô kém như vậy, nếu uống rượu bên ngoài với người khác thực sự không an toàn. Ngày thường luôn mặc quần áo gợi cảm, có khi nào ra ngoài sẽ bị người đàn ông khác trêu chọc, nghĩ tới việc ở nhà cô không thích mặc nội y, trước mặt bạn trai cô cũng quyến rũ như vậy sao...

Càng nghĩ, mí mắt càng dính chặt, ngay lúc Diệp Tiêu Đình sắp tiến vào giấc mộng đẹp, cửa phòng mở ra, Diệp Tiêu Đình mơ hồ nhìn thấy Tô Mộ Tuyết đi vào, trên tay còn cầm thứ gì đó.

Không phải cô nói hôm nay đi dạo phố cùng bạn thân sao, thế nào lại xuất hiện trong phòng cậu?

Là... mơ sao?

Rất nhanh Diệp Tiêu Đình đã xác định đây không phải mơ, bởi vì không biết từ lúc nào Tô Mộ Tuyết đã bò lên trên giường cậu, cầm một cái khăn lông ghé lên người cậu khoa chân múa tay.

Đột nhiên, một chiếc khăn ướt đẫm phủ lên trán Diệp Tiêu Đình, chỉ là khăn lông này không vắt khô nước, nước chảy không ngừng từ trán cậu xuống.

Cuối cùng Diệp Tiêu Đình không nhịn được ngồi dậy, cầm lấy chiếc khăn, "Chị, chị định làm gì?"

"Hả?" Tô Mộ Tuyết vẫn còn duy trì tư thế, cô mặc quần áo ngủ ở nhà, áo hai dây và quần đùi, bộ ngực đầy đặn được lớp vải mỏng manh miêu tả sinh động, còn có đùi ngọc mảnh khảnh, dáng vẻ ngồi trên đùi Diệp Tiêu Đình kia, quá mức quyến rũ.

Chuyện phát sinh ở khách sạn hôm đó Tô Mộ Tuyết không nhớ rõ, chỉ biết mình cảm thấy rất lạnh nên tìm đến một nơi ấm áp, sau đó rơi vào giấc ngủ ngon lành. Hôm sau tỉnh dậy thấy hai chân có chất lỏng dinh dính, hẳn là say rượu làm loạn với cậu, nhưng cụ thể xảy ra chuyện gì thì không nhớ rõ, bây giờ thấy dáng vẻ bệnh tật của Diệp Tiêu Đình, chắc chắn có quan hệ với mình nên cô mới muốn chăm sóc cậu một chút.

Ai biết tên nhóc này lại cầm khăn lông cô chuẩn bị, bộ mặt còn ghét bỏ như kia?!

"Cái gì chứ?" Tô Mộ Tuyết có chút tức giận, "Rõ ràng là chị đang chăm sóc em đó!" Tô Mộ Tuyết đứng lên, dáng vẻ tức giận rất đáng yêu.

Diệp Tiêu Đình bất đắc dĩ, thôi được... nếu cô cứ dùng khăn lông ướt đẫm kia đắp lên trán cho cậu hạ sốt, còn làm gối đầu chăn ga ướt hết coi như chăm sóc... cậu nhận!

"Em biết rồi, cảm ơn chị, em sẽ tự chăm sóc mình được. Không phải chị nói muốn đi dạo phố sao, mau đi đi, đừng chậm trễ."

"Như vậy sao được, em bị ốm, làm chị phải chăm sóc em thật tốt." Tô Mộ Tuyết nghiêm túc đặt mông ngồi xuống, "Chị đã bảo bạn hôm nay không đi nữa rồi. Nào, em đổ mồ hôi, mau cởϊ qυầи áo ra chị giúp em lau người." Nói xong, cô duỗi tay xốc chăn Diệp Tiêu Đình lên, lôi kéo vạt áo muốn cởϊ áσ cậu ra.

"Chờ, chờ một chút!" Diệp Tiêu Đình bị động tác đột ngột của cô dọa tới, trong đầu nghĩ tới chính là nếu để cô dùng khăn lông đẫm nước lau cho mình, còn không bằng trực tiếp đi tắm nước lạnh?! Vì thế, phản ứng đầu tiên chính là cự tuyệt, "Chị, không cần đâu, thực sự không cần, em có thể tự chăm sóc bản thân."

Tô Mộ Tuyết vẫn rất hăng hái, trước nay đều là Diệp Tiêu Đình chăm sóc cô, ngay cả bạn thân cũng nói với cô là nhìn hai người như hai anh em hơn. Tính cách Tô Mộ Tuyết hiếu thắng, sao có thể đồng ý như vậy? Sớm đã muốn bày ra bộ dáng chị gái chăm sóc cho em trai.

"Không được, không được, em nằm im cho chị, hôm nay cứ để cho chị chăm sóc cho em!" Tô Mộ Tuyết nói, không để cho Diệp Tiêu Đình lộn xộn lập tức ôm lấy cậu, "Rõ ràng là ra mồ hôi mà, để yên chị lau khô cho!"

"... Được, em biết rồi."

Cuối cùng, Diệp Tiêu Đình cũng đồng ý, nhưng mà nguyên nhân...

Không phải vì Tô Mộ Tuyết khăng khăng muốn thế, mà là...

Bộ ngực to mềm phía trước lúc lôi kéo vẫn lắc lư trước mắt Diệp Tiêu Đình, bây giờ cô còn ôm lấy mình, hai tiểu bạch thỏ kia cứ thế dán vào l*иg ngực cậu, đánh thức hồi ức thú tính nào đó. Diệp Tiêu Đình sợ nếu còn tiếp tục, bản thân lại hưng phấn lên, mình bị ốm nhưng không thể lây cho cô được.

"Ừm... chị bắt đầu cởi nha." Tô Mộ Tuyết ngồi trên người cậu, vừa rồi nói chuyện hiên ngang lẫm liệt, bây giờ mới phát hiện vô cùng xấu hổ!

Diệp Tiêu Đình mặc áo ngủ có cúc, Tô Mộ Tuyết đành phải giúp cậu cởi bỏ từng chiếc, thân thể tinh tráng này cô đã nhìn thấy rất nhiều, cũng đã ôm nhiều lần, nhưng cởi bỏ từng chiếc cúc để thân thể cậu hiện ra trước mắt như bây giờ cũng chưa từng làm, xem ra đây cũng là một loại tra tấn.

Phần trên của thiếu niên lập tức hiện ra, cơ ngực hoàn mỹ, cơ bụng sáu múi, dáng người tuyệt vời như vậy khiến Tô Mộ Tuyết không tự chủ được thở gấp, mặt cũng bắt đầu đỏ hồng.

Đột nhiên, Tô Mộ Tuyết cảm thấy dưới thân như có cái gì đó cứng lên, hơi nóng chọc kẽ mông mình, là dươиɠ ѵậŧ của cậu! Cô thậm chí còn có thể cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ thô to kia nhảy lên vài cái, cọ xát ở mông mình.

Việc này... cô chỉ là chăm sóc cậu thôi, cũng không phải muốn làm chuyện này đâu ~

Tô Mộ Tuyết ngừng động tác trên tay, không biết nên tiếp tục hay rời đi.

Diệp Tiêu Đình biết rõ cô nghĩ gì, con ngươi sâu thẳm trầm xuống giữ chặt bàn tay nhỏ của cô đặt trong ngực, "Chị, cầm chắc khăn lông nha, nếu là tới chăm sóc em, vậy thì tiếp tục đi."

Tô Mộ Tuyết căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, tiếp tục cái gì chứ, bên dưới đã cứng lại còn nóng như vậy, thuần khiết trong sáng gì nữa, nếu tiếp tục lau xuống sẽ xảy ra chuyện gì chắc tới tên ngốc cũng biết!

"Chị..." Tô Mộ Tuyết xê dịch thân mình muốn đứng dậy lại bị Diệp Tiêu Đình khống chế, âʍ ɦộ cọ xát với côn ŧᏂịŧ, nó lại bắt đầu trướng to hơn trước một chút.

Thôi, nếu đã nói chăm sóc cho cậu vậy thì cứ tiếp tục làm đi, Tô Mộ Tuyết mím môi, cầm khăn trong tay, nhẹ nhàng lau mồ hôi trước ngực Diệp Tiêu Đình.

Mà Diệp Tiêu Đình cứ thế nắm lấy eo cô, tùy ý để bàn tay cô lướt trên người mình, chỉ là, khăn lông này một chút tác dụng hạ nhiệt cũng không có, càng làm thân thể cậu ngày càng nóng hơn...

Côn ŧᏂịŧ cũng đã bành trướng muốn nổ tung, cô đúng là tiểu yêu tinh mà!

Diệp Tiêu Đình nhịn không được bắt lấy tay Tô Mộ Tuyết, ném khăn lông sang một bên đè lên người cô, bên tai thổi ra không khí nóng rực.

Tô Mộ Tuyết bị em trai đè dưới thân, mất trọng tâm hoàn toàn ngã xuống, trái tim loạn nhịp, đối với hành động tiếp theo còn có chút chờ mong không nói nên lời, ngoài miệng vẫn giả vờ, "A... Tiêu Đình, em định làm gì vậy?"

Bàn tay Diệp Tiêu Đình cách một lớp quần áo xoa nắn ngực cô, nhiệt độ nóng rực từ tay cậu truyền tới khiến cả người Tô Mộ Tuyết cũng phát nóng.

"Chị..." Đôi mắt sâu thẳm của Diệp Tiêu Đình nhìn chằm chằm cô.

Khuôn mặt cậu ngày càng gần, ánh mắt dừng trên môi Tô Mộ Tuyết, ánh mắt cậu hôm nay rất đặc biệt, giống như mang theo cảm giác mê ly, giống như có thể mê hoặc nhân tâm.

Tô Mộ Tuyết nhắm mắt chờ đợi cái hôn rơi xuống.

Nhưng mà cũng không đợi được, một giây sau, Tô Mộ Tuyết cảm thấy cả người rất nặng, Diệp Tiêu Đình đè ở trên người cô.

"Tiêu Đình?" Tô Mộ Tuyết miễn cưỡng ngồi dậy mới phát hiện cậu đã ngủ từ lúc nào, trên trán toàn là mồ hôi, lông mày nhíu chặt, dáng vẻ khó chịu vì phát sốt.