Chương 25: Sau bữa cơm gia đình bị côn ŧᏂịŧ thao đến mức triều xuy



Edit by Táoo ~

——————————

Buổi tối, ở nhà ăn khách sạn.

"Oaaaa, mỗi thứ đều vô cùng ngon!" Tô Mộ Tuyết nhìn một bàn ăn đủ loại màu sắc hình dáng, theo bản năng lau nước miếng.

Bố Diệp đắc ý, cười đến lộ ra nếp nhăn trên mặt, "Ha ha, lâu lắm mới được ra ngoài một chuyến, cả nhà cứ việc ăn uống thoải mái, có bố trả tiền!" Nói xong, mở chai rượu rót cho mình một ly.

"Vất vả cho anh rồi, ông xã." Mẹ Tô một bên phụ họa.

"Đúng rồi, bố quá vất vả rồi, ngày thường công tác bận rộn, bây giờ phải tận hưởng, thả lỏng một chút." Tô Mộ Tuyết ngọt ngào nói, trước mặt bố mẹ, cô vẫn rất ngoan ngoãn.

Diệp Tiêu Đình ngồi cạnh nhìn dáng vẻ cô hiện tại, nhớ tới thái độ bình thường cô đối với mình không khỏi chua xót, haizz, nếu nha đầu này có thể ngoan ngoan với mình như trước mặt bố mẹ thì tốt rồi.

"Nào, Tiêu Đình, con cũng 18 tuổi rồi, đã trưởng thành, uống cùng bố một ly." Bố Diệp vươn tay lấy cái ly trước mặt Diệp Tiêu Đình, đổ vào đó nửa ly.

"Vâng, được." Diệp Tiêu Đình nhận lấy, mắt nhìn Tô Mộ Tuyết, "Con uống cũng không sao, nhưng mà tửu lượng chị ấy không tốt, bố đừng bắt chị ấy uống."

"Thế sao? Được, bố biết rồi." Bố Tô gật đầu, "Con gái đúng là không nên uống nhiều rượu chút nào."

Mà mẹ Tô cũng mỉm cười vui mừng nói, "Tiêu Đình lớn thật rồi, biết thương chị rồi."

Tô Mộ Tuyết lại nóng nảy, vì sao cô nằm không cũng trúng đạn?! Hơn nữa, ai bảo tửu lượng cô không tốt?

Cô nhanh tay véo Diệp Tiêu Đình một cái, thấy thiếu niên đau đớn nhăn mày lại mới thoải mái hơn một chút, "Hừ, ai bảo tửu lượng con không tốt? Đem rượu tới đây, chúng ta đại chiến 300 hiệp."

"Không được là không được, rõ ràng một chút rượu cũng không uống được, đến lúc say lại bắt em chăm sóc... tốt nhất là chị đừng uống nữa."

Bố mẹ nhìn hai đứa con nhốn nháo, đưa hai đứa đi theo đúng là quyết định đúng đắn, tuy rằng hình thức hai đứa ở chung tương đối không tốt nhưng có thể nhìn ra sô với trước đây đã tốt hơn rất nhiều.

Nửa giờ trôi qua...

"Rượu đâu, rượu của chị đâu? Thêm ly nữa, thật sảng khoái!" Tô Mộ Tuyết cầm ly không trong tay, tìm kiếm bình rượu, khuôn mặt phấn nộn trắng nõn hơi đỏ lên, hiển nhiên là đã say.

"Thôi thôi, rượu đều bị chị uống hết rồi..." Diệp Tiêu Đình đỡ chị gái ngả nghiêng vào người mình, mở miệng nhắc nhở, giọng nói bất đắc dĩ.

Tô Mộ Tuyết say nhưng không điếc, "Thế nào, em có ý kiến?!" Đôi mắt liếc cậu.

Diệp Tiêu Đình nghe thanh âm mềm mại trong ngực, ánh mắt cưng chiều, "Không có, không có, đại tiểu thư cao hứng là được rồi."

"Hừ, thế mới đúng chứ." Tô Mộ Tuyết hài lòng, trên mặt cười xán lạn, "Đây mới là em trai tốt của chị, mau, giúp chị gái thân yêu của em rót một ly nữa."

Vừa nói xong, cả người mềm nhũn cứ thế ngã vào trong l*иg ngực Diệp Tiêu Đình ngủ say.

"Ai nha, Tiểu Tuyết thật sự không thể uống rượu mà." Mẹ Tô vỗ vỗ khuôn mặt đỏ ửng của con gái.

Vẻ mặt của bố Diệp vô tội cứ như đang nói "tôi cũng không hiểu sao tửu lượng của con bé lại kém như vậy."

"Được rồi, tí nữa bố mẹ còn muốn đi dạo phải không?" Diệp Tiêu Đình nhìn Tô Mộ Tuyết ngủ bất tỉnh nhân sự trong lòng, "Con sẽ chăm sóc chị ấy, bố mẹ đi đi."

Hai vị phụ huynh chỉ mong chờ những lời này.

Mẹ Tô, "Vậy tốt quá, mẹ giao chị cho con chăm sóc, mẹ đã bảo khách sạn thêm tấm bình phòng ngăn cách trên giường rồi, hai đứa cứ ngủ trước đi."

Bố Diệp, "Con trai ngoan, làm phiền con rồi!"

Diệp Tiêu Đình, "Được rồi, bố mẹ cứ đi đi, đừng uống nhiều quá, con cũng không muốn chăm sóc thêm hai người nữa đâu."

Bố mẹ rời đi, trên ghế chỉ còn Diệp Tiêu Đình và Tô Mộ Tuyết.

Ôm thiếu nữ kiều nộn trong lòng, bộ ngực cô theo hô hấp mà phập phồng, dáng người quyến rũ dù ngồi thôi cũng thấy rõ. Diệp Tiêu Đình nhắm mắt lại, mãi mới ổn định được tinh thần.

"Bảo đừng uống rồi lại còn cố uống."

"Chị, đứng lên đi, về phòng ngủ thôi."

"..."

Tô Mộ Tuyết đã ngủ say, một chút phản ứng cũng không có.

Bất đắc dĩ, Diệp Tiêu Đình đành phải bế ngang cô lên.

Cứ vậy ôm một cô gái uống say trong ngực, mấy người đàn ông bên ngoài nhìn cậu bằng ánh mắt hâm mộ. Cô gái xinh đẹp như vậy, dù ngủ say thì cả người cũng tỏa ra hương thơm quyến rũ, sau khi vào phòng sẽ xảy ra chuyện gì chứ... Trong đầu mọi người bắt đầu ảo tưởng kiều diễm.

Tới phòng đặt người lên giường, tầm mắt Diệp Tiêu Đình càng không thể rời đi.

Cô nhóc này, một chút cũng không hiểu tâm ý người khác...

Trên người cô mặc váy dây bó sát người, lúc này một bên đai an toàn đã trượt xuống dưới, vai nhỏ trắng nõn, bộ ngực no đủ, khe ngực sâu không đáy. Bởi vì vừa được đặt lên giường mà vạt váy bị vén lên trên, lộ ra đôi chân dài thẳng tắp, còn có qυầи ɭóŧ tam giác màu đen...

Tất cả đều khiến Diệp Tiêu Đình muốn đánh thức cô dậy, cởi sạch đồ trên người cô, cứ thế rong ruổi trên thân thể quyến rũ mê người này, hôn cô từ đầu tới cuối, đâm vào nơi sâu nhất trong cô.

Diệp Tiêu Đình nuốt nước miếng, nhìn Tô Mộ Tuyết say bất tỉnh nhân sự, tình cảnh này giống như trở về lúc ban đầu, thời điểm cậu chạm vào cô lần đầu tiên.

Cậu vươn tay vuốt ve khuôn mặt cô, một chút cảnh giác cũng không có... Bàn tay chậm rãi xuống tới xương quai xanh, dạo quanh đó một vòng rồi tới bộ ngực đầy đặn.

Đúng lúc này, Tô Mộ Tuyết trở mình, tìm kiếm một tư thế thoải mái tiếp tục ngủ.

Lúc này Diệp Tiêu Đình mới phục hồi tinh thần, không được không được, bố mẹ tùy thời điểm sẽ trở về, cậu không thể làm chuyện này dưới mí mắt bọn họ được.

Diệp Tiêu Đình mạnh mẽ lắc đầu, ép buộc chính mình xoay người đi ngủ, ngủ là tốt rồi...

Nhưng mà, mười lăm phút sau, Diệp Tiêu Đình nằm trên giường vẫn không thể đi vào giấc ngủ, đột nhiên phát hiện không biết từ khi nào bản thân không thể khắc chế nổi nữa...

Trong đầu hồi tưởng lại một màn phát sinh lúc ở suối nước nóng chiều nay, dưới thân lập tức có phản ứng, nhanh chóng bành trướng to lớn, ở dưới chăn mỏng đã dựng lên thành lều trại.

Hẳn là lúc chiều chưa kịp bắn ra, Diệp Tiêu Đình cho tay vào chăn, nắm lấy dươиɠ ѵậŧ tự mình giải quyết.

Ngay lúc này, giường bên truyền tới tiếng vang, tiếp theo, bình phong bị đẩy ra, Diệp Tiêu Đình quay đầu lại nhìn, thấy Tô Mộ Tuyết đã ngồi dậy, chăn mỏng bị xốc lên, váy hai dây đã bị cô tự cởi ra, giờ phút này, thân thể cô trần trụi, chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ nhỏ màu đen, tay dụi mắt, "Tiêu Đình, chị lạnh."

Nhiệt độ trong núi khá thấp, điều hòa trong khách sạn đã tăng nhiệt độ nhưng Tô Mộ Tuyết lại không mặc quần áo, tất nhiên sẽ cảm thấy lạnh.

"Chị lại đây." Diệp Tiêu Đình cũng đã ngồi dậy, cậu cúi đầu, ánh mắt vẫn không khỏi nhìn thoáng qua bộ ngực mềm mại kia, còn có tiểu anh đào hồng nhạt đầṳ ѵú.

Cô không biết mình phạm quy sao? Đây chính là câu dẫn phạm nhân có hiểu không?!

Tô Mộ Tuyết lại hồn nhiên không biết, cô vẫn chưa tỉnh rượu, sao có thể nghĩ nhiều được như vậy, chỉ đơn thuần tìm kiếm cái ôm ấm áp.

Cô bò lên trên giường cậu, xốc chăn lên chui vào trong. Quả nhiên, chăn của em trai ấm hơn mình rất nhiều!

"Ai nha, thật tốt!" Tô Mộ Tuyết vui vẻ ôm chặt cánh tay Diệp Tiêu Đình, lúc sau lại cảm thấy không đủ, cả người nhào tới Diệp Tiêu Đình.

"Chị, chị làm gì vậy?" Diệp Tiêu Đình kiềm chế du͙© vọиɠ trong người, chỉ là cậu có dự cảm mình cũng không nhịn được bao lâu.

Tô Mộ Tuyết cũng không trả lời, chỉ ôm chặt cơ thể tinh tráng của cậu, trên người Diệp Tiêu Đình mặc áo thun, dưới thân chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ, giờ phút này, chiếc qυầи ɭóŧ kia đã bị côn ŧᏂịŧ bành trướng căng đến cùng cực.

Như là cảm thấy cách lớp quần áo không đủ ấm áp, Tô Mộ Tuyết chuyển động thân mình, trực tiếp dán bộ ngực mềm mại lên khuôn mặt nóng bừng của Diệp Tiêu Đình.

"A, thật thoải mái, tìm được bảo bối ấm áp rồi!" Tô Mộ Tuyết hưng phấn, ôm Diệp Tiêu Đình trực tiếp ngã xuống giường, chuẩn bị ôm "bảo bối" tiếp tục ngủ.

"Chị, chị mau dừng tay lại, chị say rồi..." Diệp Tiêu Đình vất vả lắm mới tránh khỏi cô.

Tô Mộ Tuyết không vui, "Đừng lộn xộn, giúp chị sưởi ấm là được rồi~" Nói xong, sợ Diệp Tiêu Đình chạy trốn, chân quấn lấy eo không cho cậu động đậy.

Một đôi thỏ trắng trước ngực vẫn dán sát trước mặt Diệp Tiêu Đình, đầṳ ѵú mềm mại cọ qua chóp mũi cậu.

Ngực cô thật mềm, giống như kẹo bông vậy, còn có tiểu anh đào hồng nhạt kia, cọ tới cọ lui làm cậu rất muốn cắn một ngụm.

Điên mất, vất vả lắm cậu mới khắc chế được mình...

Diệp Tiêu Đình rốt cuộc cũng không nhịn được, đưa tay bắt lấy đôi song phong trước mặt, nghịch ngợm xoa nắn, sau đó làm hai viên nhũ cầu ở cạnh nhau, hai đầṳ ѵú hồng nhạt dán sát, cậu há mồm, một ngụm ngậm lấy cả hai vào miệng nhẹ nhàng liếʍ láp, hai tiểu anh đào dần dần nhô lên cương cứng.

"A, Tiêu Đình, em..." Tô Mộ Tuyết kiều suyễn kêu lên, trước nay cứ say rượu là thân thể cô mẫn cảm hơn ngày thường.

Diệp Tiêu Đình chôn mặt ở giữa đôi song phong, liếʍ láp da thịt trắng nõn, từng ngụm từng ngụm mυ"ŧ lấy ngực cô.

"Ai nha, Tiêu Đình, em liếʍ chị như thế chị rất ngứa." Tô Mộ Tuyết hờn dỗi.

Sao Diệp Tiêu Đình có thể bỏ qua cho cô, đầu lưỡi đánh vòng ở đầu ngực kí©h thí©ɧ núʍ ѵú càng thêm mẫn cảm.

"Tiêu... Em có nghe thấy chị nói không ~ a..." Tô Mộ Tuyết ngứa ngáy muốn đẩy cậu ra lại không thành, đầṳ ѵú lại đột nhiên bị Diệp Tiêu Đình dùng răng cắn một cái. Loại kí©h thí©ɧ này giống như điện chạy khắp toàn thân, khiến cô rêи ɾỉ liên tục.

Một cỗ nhiệt ấm nóng trong cơ thể nương theo men say chạy tán loạn khắp nơi, khiến Tô Mộ Tuyết muốn ngừng mà không được, cuối cùng cô ôm chặt Diệp Tiêu Đình, hai chân kẹp chặt eo Diệp Tiêu Đình, âm đế cách qυầи ɭóŧ cọ xát côn ŧᏂịŧ nóng bừng đến dọa người.

"Tiêu Đình, Tiêu Đình!" Tô Mộ Tuyết gắt gao dán sát vào Diệp Tiêu Đình, kɧoáı ©ảʍ cọ xát bên dưới như muốn chọc thủng lớp giấy ngăn cách cuối cùng. Rốt cuộc, cánh cửa du͙© vọиɠ mở ra, đem cỗ nhiệt lưu trong cơ thể phóng ra.

"A a a a a... chị... chị cao trào..."

Bởi vì cọ xát mà qυầи ɭóŧ của Tô Mộ Tuyết đã trật khỏi vị trí, tiểu huyệt lập tức bại lộ trong không khí.

Diệp Tiêu Đình cảm thấy như có dòng nước ấm phun lên bụng mình, cúi đầu kinh ngạc.

Thế mà Tô Mộ Tuyết lại đạt triều xuy rồi?! Tuy rằng bọn họ đã làʍ t̠ìиɦ nhiều lần như vậy, Tô Mộ Tuyết cũng chỉ đạt cao trào, chưa từng triều xuy lần nào. Hẳn là hai lần ở trên xe và suối nước nóng đã tích góp quá nhiều du͙© vọиɠ, bây giờ toàn bộ bộc phát, dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt giống như đi tiểu mà phun trào ra từ trong tiểu huyệt.

Phun khoảng mười giây, thân thể căng chặt của Tô Mộ Tuyết mới có thể thả lỏng, ghé vào ngực Diệp Tiêu Đình thở dốc.

Du͙© vọиɠ của Diệp Tiêu Đình lúc này cũng tăng vọt đến mức không thể khống chế, cậu xoay người đè Tô Mộ Tuyết dưới thân, "Chị, đây đều là do chị tự tìm."